Đêm đến, chúng quân sĩ an doanh ở Lưu thành. Chỉ cần đi qua tòa thành này là tới kinh ở, chốn từng chan chứa biết bao dịu dàng nhưng cũng từng vung trải đầy máu tươi ấy, đang từng bước hiện gần.
Trước doanh trướng dấy lên lửa trại, các tướng sĩ cảm xúc tăng vọt. Dù sao một trận sống còn, nếu thành công, bọn họ sẽ thành khai quốc công thần đưa tên vào sử sách, nếu thất bại thì sẽ thành bọn bại hoại cả đời bị người ta phỉ nhổ. Lịch sử luôn luôn là do kẻ thắng viết. Chẳng qua, trước mắt đều là những nam nhi hiếu thắng lại cứng xương, dường như có lòng nhiệt huyết vô tận.
Sĩ khí này cực kỳ có lợi cho cuộc Nam chinh.
"Ăn chút gì đi." Lục Khang đưa Lục Oanh cho một miếng bò khô cứng ngắc bị hun đến cháy đen, hắn thấy Lục Oanh không nhận liền nói, "Hành quân bên ngoài, không thể sánh bằng ở nhà..."
"Không đói."
Lụcang âm thầm ca thán mình ngu dốt, Lục Oanh thất lạc như vậy, sao lại là vì không chịu nổi sinh hoạt gian khổ trong quân doanh chứ? Hắn bèn tiếp, "Cứ ăn chút đi, miễn cho lúc gặp lại nàng, thân mình của ngươi trái lại suy yếu."
Lục Oanh vẫn nhìn ngọn lửa phiêu động, nghe vậy mới nhận lấy miếng thịt, khô cằn mà nhai nuốt. Lục Oanh không biết liệu lá thư mà mình để lại cho Cố Thanh Trản có thể làm lòng nàng an ổn hay không. Tuy biết mình tự tiện đưa Cố Thanh Trản lên núi Vân Tu là không đúng, nhưng nàng cũng vô kế khả thi. Nếu không tiền trảm hậu tấu, dựa vào tính tình của Cố Thanh Trản sao sẽ nguyện ý đợi ở Bắc Cương?
Lục Oanh ngẩng đầu nhìn trời, chỉ hy vọng, A Trản có thể vì nàng, đợi được ba tháng. Ba tháng sau mặc kệ kết quả thế nào, mình nhất định sẽ trở về Bắc Cương, sẽ trở về bên cạnh nàng. Lục Oanh muốn tranh thủ hết mức ba tháng này, nàng không muốn dễ dàng nhận mệnh.
"... Vì ta, lại đợi ta ba tháng được không?"
"... Mặc kệ sống chết, ta nguyện bất ly bất khí."
Thư của nàng, Cố Thanh Trản không biết đã đọc bao nhiêu lần. Nàng có nên đi tìm Lục Oanh không? Nàng có nên làm theo tư tâm của mình tư tâm, rồi trở thành trói buộc của nàng không? Bản thân mình hai bàn tay trắng, một khi bắt được một phần cảm tình liền biến nó thành toàn bộ của mình, liều mạng mà giữ lấy, nhưng lại hà cớ gì đặt sức nặng của phần cảm tình này lên người Lục Oanh.
Trở về bên Lục Oanh, rốt cuộc là lựa chọn sai lầm sao?
Cố Thanh Trản nhìn khung cảnh chung quanh. Đây vốn là nơi diện bích của các nữ quan, mỗi ngày đều có người đưa đồ ăn và thuốc vào qua song cửa sổ. Ở nơi này và bị giam lỏng có gì khác biệt chứ?
Ngày đầu tiên ở Vân Tu quan, nàng như chưa chịu tiếp nhận sự thật, vẻ mặt hoảng hốt mà mơ mơ màng màng trải qua một ngày; ngày thứ hai vẫn như thế, chỉ thư cầm Lục Oanh xem cả ngày; đến ngày thứ ba, nàng đã sớm hư thoát không ra hình người.
"Chưởng môn chân nhân, nàng ba ngày không ăn, ngài có muốn..."
Phần niệm này, quả là không ai sánh bắn. Tầm Dương chân nhân lắc đầu, nàng cũng chỉ có thể giúp đến đây. Nhưng nàng cũng biết Cố Thanh Trản là người thông minh, nhất định sẽ không tiếp tục hành hạ bản thân mình như thế.
"... Hảo hảo chăm sóc bản thân. Nếu ngươi gầy đi, ta sẽ đau lòng." Cố Thanh Trản tóc tai bù xù dựa vào đầu giường, mỗi một lời Lục Oanh khuyên bảo bắt đầu vang lên bên tai.
Ba tháng, nàng không ở bên mình ba tháng, nàng sinh tử không biết ba tháng. Cố Thanh Trản vừa nghĩ đến Lục Oanh phải đối mặt nguy hiểm khi ngấm ngầm khi công khai, mà mình lại nhàn hạ mà sống ở chốn thanh tĩnh này, làm sao có thể an lòng mà không nghĩ nhiều?
Giờ ngọ, vừa nhắm mắt lại thấy một cơn ác mộng, nàng mơ thấy Lục Oanh dân quân trở về, mơ thấy nàng cười đi về phí mình, mơ thấy nàng giương tay muốn ôm mình. Thế nhưng mình lại hóa thành một làn khói, cứ như vậy tiêu tán trong lòng nàng...
"A Oanh!" Cố Thanh Trản bừng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy đầy người. Nàng nhìn canh giờ, đã gần đến hoàng hôn, ở song cửa cách đó không xa, có cháo và chén thuốc mới sắc mà nữ quan vừa đưa tới, hơi nóng lượn lờ bay lên. Hương thảo dược quen thuộc này, khi nàng ở bên mình, luôn từng muỗng từng muỗng dỗ mình uống cạn.
"... Ăn cơm trước rồi mới uống thuốc được." Lại nhớ tới lời Lục Oanh, Cố Thanh Trản kéo bước chân, yên lặng bưng đồ đặt lên bàn, chậm rãi mà ăn cháo.
Thuốc tuy đắng, nhưng Cố Thanh Trản mấy ngụm liền uống hết, nàng không sợ đắng như Lục Oanh, mới uống được chút xíu liền muốn ăn đường. Nghĩ đến đây, nàng lấy ra đường quế hoa cất trong tay áo. Qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn có thói quen mang đường theo bên người, chỉ vì Lục Oanh từng nói thích ăn.
Nàng lấy một viên đường, ngậm vào miệng, lại nhịn không được gợi khóe môi mà cười. Lục Oanh xử sự thành thục như vậy, không ngờ lại thích hương vị này.
Cố Thanh Trản lẳng lặng thưởng thức ngọt vị, hòa tan đắng chát trong miệng. Còn nhớ rõ nàng từng vì mình mà bị thương, cũng nhớ rõ lần