Mười hôm sau, trên đỉnh núi Thiên Sơn.
Sáng sớm, Ma quân, Tiêu Nam Hiên cùng Long Phi liền mang theo chúng đệ tử Thiên Sơn chờ đợi trên đỉnh núi, chuẩn bị tốt hết thảy, đây là chuyện tình mà bọn họ thân là chủ nhân Thiên Sơn phải làm.
"Hiên nhi, hết thảy cẩn thận, nhớ kỹ mặc kệ phát sinh sự tình gì? Hết thảy phải lấy thắng làm mục đích ." Ma quân nhìn hắn công đạo đến.
"Sư phụ, ta hiểu được, ta sẽ không làm cho sư công, sư phụ cùng Thiên Sơn mất mặt." Tiêu Nam Hiên đến.
"Sư huynh, hết thảy cẩn thận." Long Phi cũng lại đây nói.
"Ân." Hắn gật gật đầu, hắn cũng biết tầm quan trọng của cuộc luận võ này, cho dù phải liều mạng, hắn cũng không thể thua.
Rất nhanh bọn họ chợt nghe phía dưới núi truyền đến một trận tiếng bước chân cực nhẹ.
"Hiên nhi, các nàng đến đây." Ma quân ngồi ở chỗ kia nói.
"Ta biết, sư phụ, yên tâm." Tiêu Nam Hiên gật đầu nói, Thiên Sơn chưa từng có thua, hắn đương nhiên cũng sẽ không thua.
"Ân." Ma quân gật gật đầu, hắn đương nhiên tin tưởng thực lực đồ đệ của mình.
Vừa dứt lời, liền thấy Vân Phi Tuyết mang theo bảy cô nương xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Là các ngươi!"
"Là các ngươi!."
Bọn họ, các nàng đồng thời kinh ngạc ra tiếng, thế giới này cũng thật nhỏ bé.
Tiêu Nam Hiên ánh mắt khôi phục phức tạp nhìn nàng, cho dù nàng rất giống " nàng ", nhưng là vì sư công, vì Thiên Sơn, hắn cũng nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình.
So sánh với hắn, Vân Phi Tuyết liền càng thêm khiếp sợ, hắn cùng Long Phi cư nhiên là Thiên Sơn đệ tử, như vậy nói cách khác, lần này cùng nàng luận võ không phải Tiêu Nam Hiên thì là Long Phi,nhưng mà mặc kệ thế nào? Nàng đều phải thắng.
"Các ngươi nhận thức?" Ma quân nhìn bọn họ nghi hoặc hỏi.
"Hồi sư phụ, ở trên đường gặp qua một lần." Long Phi đơn giản trở lại nói, bỏ qua chuyện Triệt nhi nghịch ngợm.
"Ân." Ma quân gật gật đầu, sau đó đứng lên đối với Vân Phi Tuyết đến:"Ta nghĩ Vô tình sư thái của ngươi đã muốn nói qua với ngươi luận võ quy củ, ta sẽ không nói them nữa."
"Vâng, sư phụ nói qua." Vân Phi Tuyết gật gật đầu, sư phụ nói qua, này luận võ là quang minh chính đại ,không được dụng độc, hoặc là dùng ám khí.
"Hảo, một khi đã như vậy, mọi người đều biết nói quy củ, vậy bắt đầu đi." Ma quân nói xong cùng chúng đệ tử lui lại mấy bước về phía sau.
"Sư huynh, ngươi cẩn thận ứng phó." Long Phi ở bên người hắn thấp giọng nói một câu, sau đó mới lui đi ra ngoài.
Vân Phi Tuyết kinh ngạc nhìn Tiêu Nam Hiên, chẳng lẽ là hắn? Không nghĩ tới bọn họ sẽ lấy phương thức này gặp lại, lòng kinh hoàng vui mừng, kia nàng thắng chắc rồi, nếu đánh không lại hắn, cùng lắm thì nói cho hắn, dù sao nàng cũng là vì tương lai bọn họ.
"Cô nương, mời." Tiêu Nam Hiên làm động tác mời nàng.
"Ta đây sẽ không khách khí rồi." Vân Phi Tuyết tiếng nói vừa dứt, kiếm trong tay liền mang theo gió lạnh bay tới, nàng kỳ thật vẫn nghĩ phải đả bại hắn bằng thực lực, nếu hắn biết bị chính mình đả bại , sẽ là cái dạng gì biểu tình? Ha ha, nàng thực chờ mong.
"Hảo." Tiêu Nam Hiên cũng theo sau lấy tay trung kiếm
nghênh đón.
Hai thân ảnh một đen một trắng ở không trung giao chiến , bảo kiếm ở ánh mặt trời va chạm tản ra chói mắt quang mang, người bên cạnh đều tập trung tinh thần không nháy mắt nhìn bọn họ chằm chằm.
"Ta không nghĩ tới, đại danh đỉnh đỉnh Quỷ vương cư nhiên là Thiên Sơn đệ tử." Vân Phi Tuyết trên tay không lưu tình chút nào, mâu quang theo dõi hắn lại hàm chứa ý cười.
"Ta cũng không nghĩ tới, ngươi cư nhiên sẽ là đệ tử Vô tình cốc." Tiêu Nam Hiên trên tay cũng không chút nào thả lỏng, biết nàng là Vô tình sư thái đệ tử, hắn trong lòng có thản nhiên thất vọng, nhưng cũng đột nhiên hiểu được nàng vì sao sẽ biết bọn họ thân phận, cái này chẳng có gì lạ rồi, Vô tình sư thái vẫn đều biết thân phận mình.
Nghĩ vậy, đầu óc đột nhiên hiện lên một cái ý niệm trong đầu, nếu biết thân phận của hắn, các nàng còn muốn định người luận võ là mình, chẳng lẽ là bởi vì có nắm chắc tất thắng, không được, hắn phải cẩn thận ứng đối.
"Xem ra chúng ta vẫn rất hữu duyên." Vân Phi tuyết cố ý đem hữu duyên hai chữ nói đến rất nặng.
"Phải không?" Tiêu nam hiên khóe môi mang theo châm chọc, đột nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ đây là mưu kế của các nàng ? dùng một nữ tử giống Phi Tuyết để nhiễu loạn tâm lí chiến đấu của mình ? Vậy thì các nàng cũng quá coi thường hắn nha, không chỉ nói nàng không phải Vân Phi Tuyết, cho dù nàng là Vân Phi tuyết, vì sư công, vì Thiên Sơn, hắn cũng sẽ không thủ hạ lưu tình nhất định sẽ đả bại nàng.
"Đương nhiên là." Vân Phi Tuyết khóe môi mang theo ý cười, chính là hắn bây giờ còn nghe không hiểu nàng ý tứ trong lời nói.
Tiêu Nam Hiên chính là lạnh lùng nhìn nàng một cái đến:"Đương nhiên không phải, ngươi đã là người của Vô tình cốc, như vậy chúng ta chỉ sợ cũng là trời sinh là địch, tại sao có thể nói là hữu duyên, hãy bớt sàm ngôn đi, tiếp chiêu." Tiếng nói vừa dứt, kiếm chiêu trong tay hắn, đột nhiên biến ngoan mà hữu lực, chiêu chiêu hung ác, hắn tưởng nhanh lên phân ra thắng bại, chấm dứt này luận võ,nếu cứ tiếp tục đi xuống, nói không chừng sẽ có cái gì biến hóa.
"Một khi đã như vậy, chúng ta đây liền dưới kiếm gặp cao thấp đi." Vân Phi Tuyết cũng hợp lại ra toàn lực, trong lòng có chút tức giận, trời sinh là địch, không sai, bọn họ chính là trời sinh là địch, bằng không nàng cũng sẽ không yêu thương hắn.
Hai người đều đem hết toàn lực, chiêu chiêu cường mà hữu lực, bởi vì bọn họ đều biết, chính mình chỉ cho phép thắng không được thua.
Mấy chục chiêu rất nhanh trôi qua, Vân Phi Tuyết dần dần cảm giác được thể lực chống đỡ hết, bị vây nhược thế, nhưng là nàng không có chút không hờn giận, bởi vì người đả bại chính mình là hắn, Tiêu Nam Hiên.
Xoảng....!!! Bảo kiếm trong tay nàng bị kiếm quang của hắn làm rơi
"Thiếu chủ." Bảy nữ tử đứng một bên kinh hô.
bảo kiếm của Tiêu Nam Hiên thẳng tắp hướng nàng đâm tới........., chỉ cần đâm bị thương nàng, như vậy trận luận võ này hắn chính là thắng.
Vân Phi Tuyết cấp tốc lui về phía sau............., ánh mắt theo dõi hắn, nhìn kiếm của hắn chuẩn bị đam vào bả vai mình, không, nàng không thể thua.
Thân thể Vân Phi Tuyết đã muốn dựa vào đến vách núi không còn đường lui nàng cứ đứng ở đó nhìn hắn như vậy.
mũi kiếm của Tiêu Nam Hiên đã muốn đụng chạm đến quần áo của nàng, bỗng nhiên một trận gió nhẹ nổ lên, cái khắn che mặt trên mặt nàng lập tức rơi xuống lộ ra dung nhan tuyệt thế mà hắn cực kì quen thuộc.
Kiếm trong tay hắn liền dừng lại, lặng đứng nhìn nàng, thâm thúy con ngươi đen mang theo khiếp sợ cùng không thể tin được nhìn người trước mắt , nàng cũng đồng dạng 4 mắt nhìn nhau, chỉ im lặng trong giờ phút này.
"Phi Tuyết ? ngươi là Vân Phi Tuyết ? ngươi còn sống!"
Long Phi đi lại đây đánh vỡ giờ phút trầm tĩnh này, đồng dạng giật mình nhìn nàng cùng sư huynh luận võ, không ngờ lại là nàng , cái này làm cho người ta khó có thể tin tưởng rồi
Năm năm nay hình ảnh nàng đã dần phai nhạt trong tâm trí mọi người, thế mà giờ đây, nàng lấy phương thức kinh người như thế này để xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Ân! ta còn còn sống". Nàng gật gật đầu một tiếng , câu còn sống bao hàm rất nhiều chua xót và đau khổ.
Vừa dứt lời thân thể liền bay lên trời , nàng bị Tiêu Nam Hiên gắt gao ôm vào trong ngực bay khỏi đỉnh núi.
"Thiếu chủ" . Bảy nữ tử lập tức rút kiếm đuổi theo.
"Không cần lo lắng, nàng không có việc gì! bọn họ lập tức sẽ trở về". Long Phi đứng ở phía trước các nàng, ngăn cản bọn họ, không muốn mấy người này đi quấy rầy.
Các nàng xem hắn nói như vậy, nghĩ phản ứng của thiếu chủ vừa rồi cùng lời hắn nói bọn họ giống như nhận thức, bất quá các nàng cũng tin tưởng hắn không dám đối thiếu chủ như thế nào,nghĩ vậy cũng liền lui lại sau mấy bước.
"Long Phi ngươi nói nàng chính là Vân Phi Tuyết?" Ma quân nhíu chặt mày mang theo nghi hoặc chẳng lẽ nàng chính là nữ nhân làm cho Hiên nhi niệm năm năm .
" Vâng, sư phụ nàng chính là Vân Phi Tuyết." Long Phi đáp lại, kỳ thật hắn cũng thực nghi hoặc nàng hiện tại cư nhiên là Vô tình sư thái đồ đệ còn có rồi một thân võ công kinh người.
Tiêu Nam Hiên vẫn ôm nàng rời đi tầm mắt của mọi người mới buông nàng , không nói một câu liền hung hăng hôn nàng.
trong nháy mắt môi đụng chạm , hắn bá đạo hôn nàng thật sâu hấp duẫn ngọt lành trong miệng nàng, hai chiếc lưỡi trong miệng nàng du động lẫn nhau ,quấn quít lấy, ôm chặt nàng, không cho thân thể lưu ra một chút khe hở tựa hồ muốn đem nàng nhu tiến thân thể của chính mình cũng tựa hồ ở phát tiết tình cảm của chính mình.
Vân Phi Tuyết chỉ có thể tùy ý hắn bá đạo hôn mình, tay hoàn trụ thắt lưng hắn bắt đầu nhiệt tình đáp lại hắn, năm năm nay, nàng cũng rất nhớ hắn.
Đã lâu... đã lâu ... Tiêu Nam Hiên mới buông ra nàng , mặt Vân Phi Tuyết hồng thấu, cả người vô lực tựa vào trước ngực hắn hơi hơi nâng mắt nhìn, ánh mắt chứa tình yêu nồng đạm : "Tiêu Nam Hiên, ta rất nhớ ngươi!"
"Chết tiệt nữ nhân!". Hắn lại đột nhiên rống giận một câu.
Vân Phi Tuyết ngẩn ra nhìn hắn, nàng nghĩ tới trăm ngàn lần, không biết câu đầu tiên sẽ nói với nàng là gì? "Ta yêu ngươi" hay " ta nghĩ ngươi " hoặc là cái gì cũng không nói trực tiếp ôm, nhưng là ngàn tưởng vạn tưởng nàng cũng chưa nghĩ đến hắn sẽ mắng ra một câu như vậy gần như phẫn nộ trong lời nói.
Mắt đẹp lửa giận, lập tức đẩy ra hắn đến: "Tiêu Nam Hiên! ngươi có ý tứ gì?"
"Bổn vương có ý tứ gì? Vân Phi Tuyết bổn vương đến hỏi ngươi có ý tứ gì?" Hắn ôm lại nàng một bàn tay đem nàng cố ở chính mình trong lòng mặt khác một bàn tay nâng lên cằm nàng, trong con ngươi đen đều mang theo tức giận hung hăng đến: "Ngươi còn sống .ngươi còn sống nhưng là vì cái gì năm năm rồi? Ngươi cũng không trở về? Vì cái gì thấy bổn vương còn không muốn nhận thức?"
Nhớ tới một màn ở khách sạn, khiến cho hắn tức giận không thôi , rõ ràng đã muốn giữ chặt tay nàng, thế mà nàng lại làm ngơ, chết tiệt, chẳng lẽ 5 năm mà nàng không nhớ hắn sao ?
"Tiêu Nam Hiên ngươi cư nhiên hung ta?" Vân Phi Tuyết mâu trung chậm rãi trào ra nước mắt, hắn cư nhiên chất vấn nàng, vì sao hắn không hỏi xem nàng? Năm năm qua nàng sống được không? Hắn nghĩ đến nàng không nghĩ trở về nhận thức hắn sao? Uỷ khuất cùng bất đắc dĩ của nàng, ai có thể hiểu được đây ?
Nhìn khóe mắt nàng đột nhiên chảy xuống nước mắt, Tiêu Nam Hiên lòng đau xót, giống như giọt lệ kia tích lạc trong long hắn, vừa đau lòng lại vừa thương tiếc, cúi đầu hôn tới nước mắt ở khóe mắt nàng, sau đó mới ôn nhu nói :
"Là bổn vương nóng vội, nói cho bổn vương ngươi đã xảy ra sự tình gì? Như thế nào trở thành Vô tình sư thái đồ đệ? Năm năm rồi trải qua có tốt không?"
Nghe được lời nói quan
Nghe được hắn nói như vậy đáy lòng Vân Phi Tuyết đột nhiên toát ra lạnh cả người, hắn không thể thua, nàng cũng không thể thua, vì sao sư phụ không nói cho nàng?
Đột nhiên cảm giác được tay nàng nháy mắt biến lạnh như băng, Tiêu Nam Hiên nhìn nàng hỏi: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ là ở lo lắng."
Vân Phi Tuyết nâng mắt nhìn hắn, nàng có nên nói cho hắn? Nếu nàng thua thì sẽ không có thể rời đi Vô tình cốc, nói cách khác không thể cùng hắn cùng một chỗ, bởi vì...
"Ngươi có tâm sự gì thì nói cho bổn vương, chúng ta cùng nhau giải quyết." Tiêu Nam Hiên lấy tay đỡ lấy bả vai nàng, hắn đột nhiên nghĩ tới nếu là nàng là Vô tình sư thái đồ đệ, như vậy có phải nói nàng cũng chỉ hứa thắng không được thua, thua sẽ bị trừng phạt? Hoặc là không thể công đạo?
Vân Phi Tuyết lập tức lại bổ nhào vào trong lòng hắn nói:" Ừ! ta có tâm sự. " Nàng muốn nói cho hắn, nàng không nghĩ một người đi gánh vác, nàng đã yên lặng gánh vác năm năm, tự quyết định năm năm, hôm nay hắn rốt cục đến bên cạnh nàng, cho nên mặc kệ kết quả như thế nào thì bọn họ cùng nhau đối mặt giải quyết.
"Sự tình gì? Nói cho bổn vương." Tiêu Nam Hiên đã muốn mơ hồ cảm giác được sự tình không thích hợp.
Vân Phi Tuyết thế này mới mở miệng nói:" Sư phụ cùng ta nói nếu lần này luận võ ta có thể thắng ,như vậy ta là có thể rời đi Vô tình cốc cũng coi như báo đáp rồi ân cứu mạng của nàng, đây là điều kiện sư phó làm cho ta rời đi, nếu không ta không thể rời đi."
Tiêu Nam Hiên thân mình cứng đờ không dám tin tưởng hỏi: "Ý của ngươi là nói ngươi nhiều như vậy năm bặt vô âm tín là vì nàng không cho ngươi rời đi vô tình cốc?"
"Ân!." Vân Phi Tuyết gật gật đầu lại tiếp: "Sư phụ cho ta luyện võ công còn đem mười năm công lực của nàng cho ta, nàng chỉ có một yêu cầu là cùng Thiên Sơn luận võ, nhất định phải thắng nếu thắng ta tự do ,cho nên ta khổ luyện năm năm mới cùng sư phụ nói là ta đã chuẩn bị tốt, vốn ta nghĩ đến sư phụ sẽ không đồng ý, không nghĩ tới nàng cư nhiên đồng ý ,nhưng là nàng có một yêu cầu là trong khi luận võ, trước khi được tự do thì không được cùng ngươi nhận thức."
"Nàng nhất định cũng không có nói cho ngươi, người luận võ chính là bổn vương." Tiêu Nam Hiên mâu quang có chút biến lãnh, Vô tình sư thái quả nhiên đùa giỡn âm mưu muốn lợi dụng nàng , quả nhiên đủ ngoan.
"Ân! sư phụ cũng không nói gì." Hắn cư nhiên đoán được bất quá nàng cũng nghĩ đến sư phụ muốn làm gì? Sư tỷ cùng Thiên Sơn luận võ một lần đều không có thắng, chẳng lẽ sư phụ là muốn lợi dụng quan hệ của nàng và hắn để đả bại hắn sao? Trách không được sư phụ lần nữa báo cho nàng chỉ cần nàng thắng, nàng chính là người tự do, thì ra là thế! Lòng đột nhiên đau quá! không nghĩ tới sư phụ nàng vẫn tôn kính lại tính kế nàng ngay từ đầu tuy rằng đã sớm biết sư phụ mục đích không chỉ đơn thuần nhưng cũng thật không ngờ sẽ âm hiểm như thế.
"Làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy là ở khó xử sao?" Tiêu Nam Hiên nhìn nàng sắc mặt đột nhiên ảm đạm hỏi.
"Ngươi không khó xử sao? Vì nếu ta không thể thua nhưng ngươi cũng vì sư công, vì Thiên Sơn, ngươi cũng không thể thua, cũng không có thể thua, nhưng là nhất định phải có một bên thua, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Vân Phi Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đều là sầu lo.
"Ngươi không cần lo lắng bổn vương sẽ giải quyết." Tiêu Nam Hiên đột nhiên cười khẽ một chút ôm lấy nàng, vấn đề này rất dễ dàng giải quyết rồi.
"Ngươi giải quyết được sao? Ngươi muốn giải quyết làm sao?" Vân Phi Tuyết theo dõi hắn hỏi,hắn cư nhiên thoải mái như thế.
Bổn vương sẽ không thua nhưng là bổn vương có thể mang đi ngươi, thế là xong hết mọi chuyện, cái đó và ngươi muốn tự do có cái gì khác nhau? " Tiêu Nam Hiên nói.
Nghe được hắn nói như vậy, Vân PhiTtuyết cười khổ một chút, hắn nghĩ rất đơn giản, lắc đầu đến: "Ta không thể cùng ngươi đi."
"Vì cái gì? " Tiêu Nam Hiên nao nao sau đó mới hỏi nói: "Chẳng lẽ ngươi là bởi vì không thể quên ân cứu mạng của nàng?Việc này bổn vương có thể dùng phương thức khác đi báo đáp."
"Không phải!" Vân Phi Tuyết lắc đầu, nàng nên như thế nào nói cho hắn.
"Đó là cái gì?" Tiêu Nam Hiên nhìn chằm chằm nàng, chẳng lẽ nàng còn có cái gì gạt chính mình sao?
"Ngươi thật sự muốn biết?" Vân Phi Tuyết nâng mâu còn thật sự nhìn hắn.
"Nói!."
"Bởi vì con gái của chúng ta còn ở trong tay nàng cho nên ta không thể đi." Vân Phi Tuyết hấp khẩu khí thật sâu mới nặng nề nói.
Tiêu Nam Hiên thân mình xơ cứng lại ,nàng nói cái gì?Con gái của ai ? Của hắn sao? Hắn có con gái rồi sao? Năm năm nay đột nhiên nhìn thấy nàng cũng đã làm cho hắn đủ khiếp sợ, hiện tại nàng lại còn nói con gái của bọn họ, hắn có con gái rồi sao? Điều này sao có thể? Điều này sao làm cho hắn tin tưởng.
Đột nhiên phản ứng lại đây, vẻ mặt kích động cầm lấy tay nàng run run nhè nhẹ: "Ngươi lặp lại lần nữa, con gái của ai?"
" Con gái của ngươi! Con gái của chúng ta!". Vân Phi Tuyết vẫn là lần đâu tiên nhìn hắn xúc động như thế, xem ra cha con tình thâm, nàng thậm chí có ghen tị với con rồi nè!.
"Ngươi!! Nữ nhân chết tiệt, ngươi đầu óc để đâu rồi, ngươi bình thường không phải thực quật cường thực thông minh sao? Nàng không cho ngươi xuất cốc ngươi sẽ không xuất cốc? Nàng không cho ngươi trước cùng bổn vương nhận thức ngươi sẽ không nghĩ nhận thức sao?" Tiêu Nam Hiên đột nhiên hướng về phía nàng quát, đứa con chưa tùng gặp mặt hắn, con gái của hắn chắc đã năm tuổi rồi nhỉ, con có bao giờ hỏi về người cha này hay không chứ? Mà hắn cư nhiên không biết hắn còn có một cái nữ nhi trên đời điều này làm sao có thể làm cho hắn nhận được?
"Tiêu Nam Hiên ngươi rống cái gì mà rống?" Ta đầu óc bả đậu? Ta có thể trốn ra Vô tình cốc sao ?, ta làm sao biết cùng ta luận võ sẽ là ngươi? Huống chi con ở trong tay nàng, nói không dễ nghe chút thì phải là con tin, ta như thế nào có thể không nghe?" Vân Phi Tuyết thở phì phì trừng mắt hắn , hắn nghĩ đến nàng không nghĩ tới sao?
Sắc mặt Tiêu Nam Hiên dịu đi một chút, nàng nói có đạo lý, than nhẹ một chút , nói trắng ra là hắn thực xin lỗi nàng nhưng là có một số việc hắn càng muốn biết rõ rang, nhìn nàng có chút khẩn cấp hỏi: "Nói cho ta biết rốt cuộc sao lại thế này? Ngươi nói rõ ràng năm đó là ngươi là như thế nào được cứu đi? Còn có độc trên người ngươi được giải làm sao? Còn có con của chúng ta?"
"Năm đó ta nhảy xuống vách núi..." Vân Phi Tuyết vừa mới mở miệng lại thấy Long Phi đi lại.