Đoàn rước dâu đi một vòng trên phố, khắp nơi mọi người đều chúc mừng cho hắn và nàng.
Ngoài kiệu hoa ồn ào náo nhiệt, bên trong tân nương thì ngủ gà ngủ gật
- Hạ kiệu, mời tân lang dắt tân nương vào bái đường - Kiệu hoa dừng lại trước cửa phủ, Tử Cẩn xuống ngựa đến trước kiệu hoa
- Lan nhi, xuống kiệu thôi, đã đến phủ rồi
Hắn gọi nhưng lại không nhận được trả lời từ nàng, hắn vén rèm bước vào trong kiệu, nàng cư nhiên lại như vậy mà ngủ gật
- Lan nhi, mau dậy đi, đến nơi rồi
- Hả, đến nơi rồi sao? - Nàng nửa tỉnh nửa mê hỏi hắn, có thể bây giờ nàng còn không biết là mình đang đi đâu
- Mau xuống kiệu thôi, để ta đỡ nàng xuống
- Ừm
Hắn xuống kiệu trước rồi sau đó vươn tay đỡ nàng xuống, nàng được hắn dắt vào chính điện vương phủ, các quan lại đều đã ở đó đông đủ để dự lễ thành thân của hắn
- Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương giá đáo - Bên ngoài có tiếng thái giám trong cung thông báo, các vị khách đến dự tiệc liền ngay ngắn xếp hàng
- Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương
- Các khanh miễn lễ, hôm nay trẫm đến đây chỉ để làm chủ hôn, các khanh không cần câu nệ quá nhiều
- Tạ ơn hoàng thượng
- Mau tiếp tục hôn lễ đi thôi - Hoàng đế và hoàng hậu ngồi trên chủ vị, mọi người lục tục đứng dậy
- Dạ - Tên thái giám quay ra giữa điện nhìn về phía tân lang tân nương
- Nhất bái thiên địa
- Nhị bái hoàng thượng, hoàng hậu
- Phu thê giao bái
- Đưa vào động phòng
Nghi thức kết thúc, Sở Lan được mấy cung nữ đưa về hỉ phòng chờ đợi
- Tử Cúc, muội đâu rồi - Nàng kéo khăn trùm đầu xuống gọi Tử Cúc
- Tiểu thư, người cần gì ạ
- Ta đói quá a, muội tìm chút gì đó cho ta ăn đi
- Tiểu thư đợi nô tì một chút, nô tì đi đến phòng bếp lấy chút điểm tâm cho người
- Mà thôi không cần đâu, để ta tự đến phòng bếp luôn, đợi muội chắc ta chết đói - Nàng từ sáng đến giờ chưa có ăn gì, đợi Tử Cúc thì lâu quá thôi thà tự đi đến phòng bếp rồi ăn ở đó luôn
- Tiểu thư, không được đâu, lát nữa vương gia đến không thấy người, ngài ấy nhất định sẽ nổi giận cho mà xem
- Hắn nổi giận thì kệ hắn chứ, liên quan gì đến ta, chúng ta mau đến phòng bếp
- Nhưng mà!
- Muội còn nhưng mà một chút nữa là ta chết đói thật đó, yên tâm đi, hắn không làm gì được ta đâu
Nàng không đợi Tử Cúc nói thêm câu nào mà kéo nàng ấy đi
- Tử Cúc, sao phòng bếp lại không có ai hết vậy ? - Nàng cảm thấy lạ, hôm nay mọi người đáng lẽ phải bận rộn ở phòng bếp chứ, còn đằng này phòng bếp lại không có lấy một bóng người
- Mọi người đến đại sảnh rồi ạ, hôm nay yến tiệc mọi món ăn đều được làm ở đại sảnh luôn, nên không có ai ở đây cả
Tử Cúc giải thích cho nàng, lúc đầu Tử Cúc cũng không biết, là Hắc Ảnh đã nói cho nàng ấy
- Vậy rồi ta ăn cái gì?
- À, chắc là có điểm tâm, để nô tì lấy cho người
- Ừ, nhanh lên đó nha
Sở Lan ngồi xuống ghế đợi Tử Cúc lấy điểm tâm đến
- Điểm tâm đến rồi đây, người mau ăn đi
- Muội cũng ăn đi, từ sáng đến giờ muội cũng có ăn gì đâu - Sở Lan cầm lên miếng điểm tâm đưa cho Tử Cúc
- Dạ thôi, nô tì đã ăn rồi
- Muội ăn lúc nào, sao ta không biết?
- Là Hắc Ảnh, lúc nãy hắn đưa nô tì đến đây có lấy lấy thức ăn cho nô tì rồi
- Oa, Hắc Ảnh lại quan tâm đến muội như vậy sao? Ta biết rồi, Hắc Ảnh chắc là đang để ý đến muội nè đúng không
- Tiểu thư, không có a, nô tì và hắn không có gì cả, nô tì không thích hắn đâu - Tử Cúc xua tay lia lịa, nhìn nàng ấy như vậy Sở Lan chỉ nhướng mày cười đến gian xảo
- Phải vậy không? Ta có nói muội thích tên Hắc Ảnh đó đâu làm gì mà muội phản ứng dữ vậy
- Nô tì! nô tì! nói tóm lại là người mau ăn điểm tâm đi, nô tì đến hỉ phòng xem vương gia đến