Trước mắt chỉ là một màu tối đen, Sở Lan muốn nhúc nhích thân thể nhưng cả thân thể cứng đờ không thể cử động, nàng có thể cảm nhận được có người đang mở cửa
- Mở trói cho nàng, ta muốn nói chuyện với nàng - Giọng một nam nhân ra lệnh, tên thuộc hạ đến cởi trói cho nàng, tay chân không còn bị trói buộc, nàng xoa xoa chân tay của mình, bọn họ trói thật chắc a, làm nàng đau muốn chết
- Này, ngươi bắt ta đến đây làm gì, ta còn không hề quen biết ngươi
- Ta quen nàng là được rồi
- Nói đi, bắt ta đến đây mục đích là gì?
- Nếu ta nói là chẳng có mục đích gì vậy nàng có tin không?
- Không!
- Nàng không tin hỏi ta làm gì
- Dẹp chuyện đó luôn đi, mau mở bịt mắt ra cho ta coi - Nàng không vui mà ra lệnh cho y
- Nàng có tay sao không tự tháo khăn bịt ra mà còn sai ta
- Ờ ha, ta quên
Nàng đưa tay kéo tấm khăn bịt mắt xuống, trước mặt nàng là một tên nam nhân một thân tử y, lại là một tên mĩ nam a, mày kiếm, mắt phượng tà mị, đôi con ngươi sâu thẳm như không thấy đáy, tóc dài được buộc bằng dải lụa cùng màu với y phục.
Sở Lan đảo mắt đánh giá, dung mạo y so ra có thể là ngang bằng với dung mạo lão công nhà nàng.
Mà nhắc đến đó, không biết hắn biết nàng bị người ta bắt đi có lo lắng cho nàng hay không
- Có phải nàng bị dung mạo của ta mê hoặc rồi không, sao cứ nhìn ta chằm chằm vậy? - Y tựa lưng vào cây cột gần đó, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng
- Ta bị ngươi mê hoặc? Ha, ngươi cũng tự kỉ quá rồi đó, ngươi còn không mĩ bằng phu quân nhà ta
- Nàng có cần làm tổn thương ta như vậy không, ta chỉ đùa chút thôi mà
- Nhưng lão nương đây không thích đùa với ngươi đâu, hừ, mau thả ta ra
Nàng đứng dậy tay chống hông bộ dạng như sắp đánh nhau, nếu y không chịu thả nàng thì nói không chừng nàng sẽ đánh nhau với y
- Từ từ đã, ta là mời nàng đến làm khách thôi, không phải là bắt nàng đến, nàng đừng hiểu lầm - Y nhìn bộ dạng của nàng thật đáng yêu, cảm xúc của y kể từ lần đầu gặp nàng có chút không rõ ràng, không lẽ mới đây mà y đã rung động với nàng
- Có ai mời khách mà giống ngươi đâu, ta nói rồi, ta không muốn ở nơi này nữa, mau thả ta ra
- Nàng tất nhiên sẽ không ở nơi này rồi, ta đưa nàng đến một nơi, chắc chắn nàng sẽ thích
- Nơi nào mà ngươi lại chắc chắn như vậy
- Thì nàng đi theo ta rồi sẽ biết
- Ta có tin ngươi được không? Lỡ như ngươi đem ta đi bán ta còn phải giúp ngươi đếm tiền à - Nàng đề phòng nhìn y, người này chắc là không có ý tốt, lần đầu gặp mà lại như vậy không ổn chút nào
- Nhìn ta giống người xấu lắm sao?
- Cũng giống mà, có