Vương phi, người mau dậy a, vương gia sắp thượng triều trở về rồi mà người còn chưa chưa chịu dậy nữa
- Hử, nhưng ta còn muốn ngủ nữa, ngươi để cho ta ngủ đi mà - Sở Lan mắt nhắm mắt mở kéo chăn trùm kín người rồi lăn ra ngủ tiếp
- Vương gia, người đã về - Tử Cúc thấy hắn liền hành lễ
- Ừm, vương phi đâu
- Dạ vương phi còn chưa chịu dậy nữa ạ
- Được rồi, các ngươi cũng lui đi
Hắn cho đám nha hoàn lui xuống hết, bản thân thì đến bên giường nhìn nàng đang ngủ say
- Lan nhi, dậy đi, nàng không đói hay sao, đã quá giờ ăn cơm rồi đó - Hắn nhéo mũi nàng làm Sở Lan bị đau mà tỉnh ngủ
- A đau, ngươi định giết lão nương hay sao mà mạnh tay vậy hả
- Ai bảo nàng không chịu dậy làm gì nên ta mới phải dùng biện pháp mạnh thôi, coi như cho ta xin lỗi đi, nàng mau ngồi dậy rửa mặt chải tóc rồi đi dùng bữa
- Ừm, nhắc tới ta tự nhiên thấy đói rồi, hì hì
Nghe nhắc đến ăn là nàng lại vui vẻ đến quên luôn bản thân vừa bị đau, cái bụng cũng hợp thời mà kêu lên biểu tình
Sở Lan được mấy nha hoàn chải tóc cho rồi chạy đến ngồi vào bàn ăn
- Phải rồi, nàng có muốn về phủ thừa tướng không, từ khi nàng gả cho ta còn chưa về thăm nhà lần nào - Nàng cũng có ý định ăn xong sẽ hỏi hắn nhưng không ngờ hắn lại hiểu nàng đến vậy a
- Ừm, ta còn đang định hỏi ngươi đây, ngươi đúng thật là hiểu ý người khác nha
- Vậy ta hiện tại cũng không bận, đợi dùng bữa xong ta đưa nàng về phủ, chịu không? - Hắn cưng chiều nhìn nàng
- Được đó, ngươi sẵn tiện đưa ta đi chơi một chút luôn nha, đi mà, phu quân ~ - Nàng chớp chớp mắt nhìn hắn lấy lòng, hắn nghe nàng gọi hai tiếng phu quân liền cảm thấy thật vui vẻ, đây có phải là nàng đã chấp nhận hắn rồi
- Ừm, nàng đó, chỉ biết có chơi, hoàn toàn bỏ quên ta luôn
- Hì hì, đâu có, ngươi hứa rồi đó, không nuốt lời nha
- Ta có bao giờ thất hứa với nàng đâu, được rồi, nàng ăn nhanh đi, đợi đến trưa là nàng không có nhiều thời gian để chơi đâu
- Ta biết rồi
Nàng nói dứt lời liền nhanh chóng ăn cho xong bữa sáng, Sở Lan vừa đi ra xe ngựa cùng hắn vừa cầm theo một túi hạt dưa để cắn
- Lan nhi, đừng lo đứng cắn hạt dưa nữa, để ta đỡ nàng lên xe ngựa
Tử Cẩn đưa tay đỡ nàng lên rồi bản thân cũng vào trong xe ngồi cùng nàng
- Này, ngươi ăn không? - Nàng tay cầm một nắm hạt dưa đưa đến trước mặt hắn
- Nàng ăn đi, ta không ăn đâu
- Ừm, vậy ta đành ăn một mình thôi
Nàng ngồi đối diện với hắn mà cắn hạt dưa, xe ngựa đang đi bỗng dưng dừng lại đột ngột khiến nàng theo quán tính mà ngã về phía trước.
Do nàng và hắn ngồi rất gần nên Sở Lan đã ngã vào người hắn
- Ta...!ta không cố ý, tại xe ngựa...!- Nàng ấp a ấp úng nói không hết câu, chuyện là lúc nãy nàng ngã đâu không ngã mà lại ngã vào người hắn, môi hai người chạm nhau làm nàng giật bắn mình mà ngồi dậy
- Lan nhi, là nàng hôn ta trước vậy đừng có trách ta
Lúc môi hai người chạm nhau hắn cảm giác thật mềm mại khiến Tử Cẩn lưu luyến không muốn rời.
Hắn vòng tay qua eo nàng, đặt lên môi nàng một nụ hôn