Này, Tiểu Cẩn, ăn không?
Nàng ngồi trong ngự thư phòng nhai điểm tâm, mấy ngày nay khẩu vị không tốt, hôm nay lại thèm ăn nên ăn có phần hơi nhiều.
Hắn ngồi bên cạnh phê tấu chương lâu lâu lại liếc xem nàng đang làm gì, bây giờ nàng còn không được rời hắn lâu đâu.
- Nàng ăn đi, ta không đói
- Ừm, Tử Cẩn này, Trương Nhược Nhược kia mấy tháng nay không có động tĩnh gì, có phải chàng làm gì nàng ta rồi không?
- Ta đã cảnh cáo nàng ta rồi, nếu nàng ta dám đến tìm nàng gây sự, ta không tha cho nàng ta đâu
- Tiểu Cẩn nhà ta thật uy vũ a!
Quả thật lâu rồi Trương Nhược Nhược không đến tìm nàng gây sự, nàng ta lại chịu yên phận như vậy hay là đang âm mưu gì khác thì không ai biết được.
- Nàng đừng ăn nhiều đồ ngọt quá, sẽ không tốt đâu
- Ta biết rồi, nghe lời chàng đó!
Nàng vui vẻ cười với hắn, Sở Lan thật sự hiểu ra, chỉ cần được vui vẻ sống bên cạnh hắn, cho dù chỉ trong giây phút ngắn ngủi nàng cũng mãn nguyện rồi, nàng sẽ trân trọng khoảng thời gian còn lại bên cạnh hắn.
- Xem nàng hôm nay vui vẻ chưa kìa, đợi một lát ta xử lý xong sự vụ sẽ đưa nàng đến một nơi.
- Ngươi đưa ta cùng xuất cung sao?
- Ừm, ta biết nàng rất buồn chán, rảnh rỗi ta lại đưa nàng đi dạo cũng là một chuyện tốt
- A~, Tiểu Cẩn ngươi là tốt nhất
Nàng nhích lại hôn vào môi hắn một cái nhẹ, hắn nhìn nàng hôn xong liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh còn giúp hắn mài mực thì trong lòng mềm nhũn.
Chỉ cần nàng có thể sống thì hắn dù cho có đánh đổi bằng thứ gì hắn cũng đồng ý, người của hắn cho dù là Diêm Vương cũng đừng hòng cướp đi.
Được nàng khích lệ hắn nhanh chóng xử lý xong sự vụ, ngoài cung xe ngựa đã đợi sẵn, hai người thay đổi thường phục rồi leo lên xe ngựa xuất cung.
- Tiểu Cẩn, chàng dẫn ta đi đâu vậy?
Nàng bị hắn dùng một tấm lụa che mắt lại dẫn xuống xe ngựa, trước mắt bị che khuất toàn một màu tối đen, không biết là hắn định dẫn nàng đi đâu.
- Một lát nữa sẽ có điều bất ngờ, nàng cứ đi theo ta là được
- Ừm
Một lúc bị hắn dẫn đi thì cuối cùng cũng dừng lại, hắn đưa tay tháo tấm lụa ra, Sở Lan nhìn khung cảnh trước mắt mà vui đến nỗi ôm lấy hôn cho hắn một cái.
- Nàng thích không?
- Ừm, rất thích a, là do chàng làm ra sao?
- Đúng vậy, nơi này ta làm chỉ để dành riêng cho nàng thôi.
- Cảm ơn chàng, Tiểu Cẩn.
- Giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy, để ta dẫn nàng đi một vòng xem thử.
Tử Cẩn nắm lấy tay nàng dẫn nàng đi xung quanh.
Nơi này trồng rất nhiều hoa, dọc theo lối đi là hai hàng trồng đầy hoa mẫu đơn, xung quanh còn có mấy gốc đào đang độ nở hoa.
Chính giữa khu vườn là một căn nhà sàn bằng trúc rất rộng rãi, phía dưới là ao sen nhìn thanh nhã, thuần khiết.
- Tiểu Cẩn trong ao lại có nhiều loại sen như vậy a! Ngươi nhìn xem đóa hoa kia thật đẹp!
Nàng nhìn đến trong ao có hồng liên, bạch liên còn có cả loại lam liên hiếm thấy, hắn quả thực rất chú tâm xây dựng nên nơi này.
Ngón tay nàng chỉ đến đóa lam liên đang nở rộ trong hồ.
- Nàng nhìn trúng đóa lam liên đó rồi sao, để ta hái nó giúp nàng
- Ừm
Hắn dùng khinh công đạp lên lá sen đi đến giữa hồ đưa tay ngắt đóa lam liên kia rồi lại phi thân trở về đưa nó cho nàng.
Sở Lan yêu thích không buông đóa lam liên trong tay, hắn thấy nàng vui vẻ trong lòng cũng bớt đi lo lắng.
- Trễ rồi, chúng ta về cung thôi, hôm khác lại đưa nàng đến đây.
- Được, về thôi, ta muốn ăn điểm tâm nữa a!
- Nàng đói sao?
- Không có, chỉ là ta tự dưng lại muốn ăn thôi
Hai người vừa nói vừa đi ra xe ngựa, dạo này cơ thể nàng không được khỏe, vừa lên xe đã dựa vào người hắn ngủ quên.
Xe ngựa chạy một đoạn đến chỗ có phần vắng vẻ thì bị tập kích.
- Có chuyện gì vậy? Thật ồn ào quá đi!
- Chúng ta bị bao vây rồi, lát nữa xuống xe ngựa nàng phải cẩn thận đó
- Ngươi yên tâm, ta cũng có võ công mà, sẽ không có chuyện gì đâu
Hắn đỡ nàng xuống xe, hai người đứng giữa vòng vây, xung quanh là hơn trăm tên hắc y nhân.
- Họ là người của Lạc Thiên giáo, là Bạch Thiếu Ngạn phái bọn chúng đến sao?
- Y bây giờ chỉ sợ đã trở thành con rối trong tay