Hắn là Tiêu Sở Tranh, thiếu chủ của Ngọc Tiêu sơn trang còn là biểu ca của Lăng Dương Sở Lan.
Năm hắn chỉ mới tám tuổi, cô cô của hắn là Tiêu Sở Sở đã dẫn biểu muội đến ở vài ngày.
- Oa, tiểu ca ca này nhìn thật đáng yêu a!
Một nữ hài nhỏ hơn Sở Tranh vài tuổi cứ nhéo má hắn mà cười đến vui vẻ, Sở Tranh không vui đẩy nàng ra nhưng nàng cứ bám chặt làm hắn không còn cách nào.
- Haha, nhìn xem Lan nhi kìa, xem ra là rất thích biểu ca của nó rồi
Mọi người trêu chọc, hắn đỏ mặt tía tai quay đi chỗ khác, nữ hài đó lại vẫn không tha cho hắn mà cứ theo đuôi.
- Này, ngươi đi theo ta làm cái gì?
- Biểu ca, huynh hung dữ quá à! Oa, oa, Lan nhi không chịu đâu!
Nàng ngồi bệch xuống đất mà khóc, Sở Tranh lúng túng chạy đến dỗ nàng
- Được rồi, ta xin lỗi mà, muội đừng khóc, sẽ xấu lắm đó
- Ta không khóc nữa, huynh không được bỏ rơi ta đâu
Nàng ngước ánh mắt tròn xoe ngây thơ lên nhìn hắn, khoảnh khắc ấy làm lòng hắn mềm nhũn, nàng thật đáng yêu!
- Ta biết rồi, đứng dậy thôi
Sở Tranh đỡ nàng dậy, thừa cơ hội nàng liền ôm chặt lấy cánh tay hắn, nhìn bộ dạng như tiểu hồ ly hắn biết mình bị lừa rồi.
- Huynh tên là gì a?
- Ta tên Sở Tranh, còn muội?
- A, tên có phần giống nha, muội tên Sở Lan nè!
- Vậy từ nay ta gọi muội là Lan nhi nha
- Được a, Tranh ca ca!
Bàn tay nhỏ bé của Sở Lan nằm gọn trong tay hắn, Sở Tranh cứ như vậy dắt nàng đi dạo xung quanh Ngọc Tiêu sơn trang.
Năm tháng cứ trôi qua như vậy cho đến năm hắn mười tuổi, nàng lại dọn đến ở cùng với hắn một quãng thời gian để học tập võ công.
Lúc đó Sở Tranh rất vui mừng, hắn thực thích biểu muội này của mình rồi!
- Biểu ca, muội lại đến rồi đây!
- Lan nhi từ từ thôi, đừng chạy nhanh quá, ngã bây giờ!
Hắn sủng nịch véo mũi nàng, nàng trề môi bắt lấy tay hắn mà cắn.
- Huynh lại nhéo mũi của muội, biểu ca xấu quá đi!
- Muội cũng cắn ta còn gì, được rồi, mau vào đi thôi
- Biểu ca, huynh sẽ dạy võ công cho muội sao?
- Không phải, phụ thân ta sẽ dạy cho muội a
Nàng theo cữu cữu học võ công, giữa Sở Tranh và nàng ngày ngày càng trở nên như hình với bóng.
Sinh ra đã là thiếu chủ Ngọc Tiêu sơn trang, hắn định sẵn sau này trên vai phải gánh tránh nhiệm lớn.
Hắn được phụ thân dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc, cái gì cũng phải làm cho thật tốt, Sở Tranh đôi lúc cũng sẽ cảm thấy chán nản mệt mỏi.
- Biểu ca, huynh đưa muội đi chơi đi!
- Hôm nay không được rồi, huynh bị phụ thân phạt, không đi được đâu
Sở Tranh gương mặt có chút buồn, hắn đã cố gắng làm hết sức mình nhưng vẫn không thể làm hài lòng phụ thân.
- Để muội đi tìm cữu cữu nói lý!
- Muội không sợ bị ông ấy phạt sao?
- Muội sợ nha, mà không sao bị phạt chung với huynh cho vui!
- Tiểu nha đầu ngốc à, muội quan tâm đến huynh là được rồi, đừng đi tìm ông ấy.
Nghe hắn nói vậy Sở Lan cũng từ bỏ ý định, nàng sợ cữu cữu lắm a! Nàng không đi tìm cữu cữu lại ngồi ở đó cùng hắn chịu phạt, hắn thấy vậy trong lòng vui vẻ hơn nhiều, có nàng bên cạnh hắn sẽ rất vui.
- Biểu ca, sao cữu cữu lại hay phạt huynh như vậy?
- Bởi vì ta không hoàn thành được nhiệm vụ nên bị ông ấy phạt
- Chắc biểu ca mệt lắm a!
Nàng nghiêng đầu hỏi hắn, Sở Tranh mỉm cười sủng nịch với nàng, quả thật ở tuổi của hắn sẽ bị áp lực.
- Quả thật ta rất mệt, không sao, bây giờ ta có muội bên cạnh, sẽ không mệt nữa.
- Biểu ca, nếu mỗi lần cữu cữu phạt huynh, chúng ta liền biến thành con rùa có được không?
- Sao muội lại muốn ta biến thành con rùa?
- Tại vì khi con