5 năm sau:
Cô thấy Mạc Đức Minh chuẩn bị chốn ra ngoài liền đi lại hỏi " Nhị Ca à, huynh định đi ra ngoài chơi hả.
Cho muội đi cùng với."
" Lan Nhi ngoan muội ngoan ngoãn ở nhà đi, Nhị Ca có việc ra ngoài một lát.
Muội đi theo ta nhỡ bị phụ thân phát hiện không sợ bị phạt sao.
"
Cô nắm tay Mạc Đức Minh khư khư không buông " Nhị Ca dẫn Lan Nhi đi với chứ ở nhà không có ai chơi cùng.
Phụ Thân thì đang bận làm việc còn mẫu thân đến tiệm vải làm rồi, Đại Ca huynh ấy thì bận học rồi.
Mà huynh không cần lo về phụ thân phát hiện ta chốn đi chơi đâu, nếu có phát hiện thì phụ thân đâu nỡ phạt ta dù sao vẫn còn huynh gánh tội hộ mà..."
" Được rồi dù sao không có lí do này thì vẫn còn lí do khác để phụ thân phạt ta thôi.
Rốt cuộc thì đằng nào ta cũng phải gánh cả tội của muội.
"
Mạc Đức Minh giật tay ra khỏi tay cô rồi quay đi " Cho muội đi cũng được thôi nhưng nhớ nghe lời ta nói đừng làm ảnh hưởng đến ta là được.
"
" Rõ thưa Nhị Ca, Huynh cứ yên tâm ta nhất định sẽ không gây rối làm ảnh hưởng đến huynh.
Khéo nhỡ ta lại làm một trợ thủ đắc lực cho huynh cũng nên ấy chứ.
"
" Muội còn đứng đấy lát bị phụ thân bắt, phụ thân phạt thì khỏi đi chơi.
"
Cô lầm bầm " Dù sao cũng không có phạt muội.
"
" Muội nói gì đó.
"
" Muội có nói gì đâu, nhanh đi thôi Nhị Ca."
Hai người lén lút ra sau hậu viện nơi có bức tường thông với bên ngoài thấp nhất trong phủ.
Hắn đẩy cô leo lên trên bức tường " Nhị Ca à cao thêm chút, sắp với tới rồi.
"
Chắc do cô hơi nặng nên Mạc Đức Minh có chút nhăn " Lan Nhi à sao muội lại nặng thế chứ.
"
Cô leo lên trên được rồi liền với tay kéo Mạc Đức Minh lên " Muội có nặng lắm đâu, bình thường phụ thân với đại ca bế muội suốt mà có than nặng đâu.
Chắc do huynh yếu đó.
"
Hai người từ bức tường phủ nhảy ra bên ngoài Mạc Đức Minh nắm tay cô chạy vào một cái ngách gần đó.
Bên trong có một cậu bé trạc tuổi Mạc Đức Minh tay đang xách cái tay nải đợi Mạc Đức Minh.
" Đức Minh, huynh đến rồi.
Nay huynh còn dẫn theo muội muội tới hả.
"
" Muội ấy đòi đi theo nên đành phải dẫn muội ấy theo.
Được rồi đi nhanh thôi không trễ giờ.
"
Cô đi đến cậu bé ấy tiếp chuyện " Ca ca là bạn của Nhị Ca ta hả.
"
Hắn gật " Đúng vậy ta là bạn của Nhị Ca muội.
Ta tên Hồng Hải Hoàng cứ gọi ta là Hải Hoàng ca là được còn muội tên gì ? "
" Muội là Mạc Phương Lan huynh gọi muội Phương Lan là được.
"
" Phương Lan muội muội nói chuyện dễ thương quá.
Không bù cho cái tên Nhị Ca xảo trá mưu mô quỷ kế kia của muội.
"
Mạc Đức Minh bước đến cốc vào đầu Hồng Hải Hoàng " Muội đừng nghe hắn nói linh tinh, hắn là đệ của Nhị Ca muội đấy.
Đi lẹ thôi không tý phụ thân phát hiện muội không có trong phủ lại phạt ta.
"
Từ cái ngách đấy đi sâu vào một đoạn, ở đó có một căn nhà lá.
Hồng Hải Hoàng bước đến mở cửa rồi ba người cùng bước vào bên trong.
Nhìn bên ngoài thì là một căn nhà lá nhưng đi vào trong mới biết nó là một nơi xa hoa.
Cảnh cửa đầu tiên khi mở ra nó sẽ là nơi phong lưu, cánh cửa tiếp theo là một sòng bạc có quy mô cực lớn, phòng tiếp là nơi giao dịch mọi thứ chỉ cần ngươi là khách quen của chủ nhân nơi này hoặc là được người bên cạnh chủ nhân dẫn vào bên trong, và nhận được chỉ thị từ phía trên.
Và căn phòng cuối cùng nơi được gọi là cấm địa nghe nói bên trong có rất nhiều thứ kì lạ chỉ có vào không có ra, cũng là nơi không ai có thể biết nơi đó ở cánh cửa nào trừ chủ nhân nơi đây và một vài tên cánh tay đắc lực của hắn.
Nơi mà ba người đi vào là căn phòng thứ hai.
Sòng bạc có quy mô lớn, Mạc Đức Minh đưa cho cô cái mạng đeo mặt để cô đeo rồi cũng lấy cái mạng đeo mặt của mình ra đeo.
Cô cầm lấy mạng đeo mặt hoang mang hỏi Mạc Đức Minh " Nhị Ca à ca đưa muội đeo cái này làm gì vậy.
"
Mạc Đức Minh cầm rồi đeo lên cho cô
" Muội không đeo vậy là muốn bị phát hiện rồi về phụ thân phạt sao.
"
" Dạ không ạ.
Nhưng cái mạng đeo này huynh đưa muội đẹp quá.
"
" Nếu Lan nhi đã thích nó như vậy thì Nhị Ca tặng cho muội đấy.
"
" Đa tạ Nhị Ca, Lan nhi sẽ giữ nó cẩn thận vì đây là món quà đầu tiên từ lúc còn bé đến giờ Nhị Ca tặng cho muội, Ca là người tốt nhất sau Đại Ca.
"
" Ta cũng chịu muội rồi.
Người tốt nhất vậy mà lại sau Đại Ca.
Hết lời nói với muội luôn.
Đi lên trước thôi.
"
Mạng che mặt Mạc Đức Minh tặng cho cô nó có dạng mặt quỷ màu đỏ đen, hai cái viền ngoài mắt có màu đỏ máu phía miệng mạng che mặt được khắc hình những chiếc răng nhọn hoắt, trông rất đáng sợ.
Mạc Đức Minh chỉ đeo mạng che đi một nửa mặt.
Hồng Hải Hoàng thì đeo mạng che mỗi phần mắt trái.
Hồng Hải Hoàng nhìn chiếc mạng mặt còn cảm thấy rùng mình chứ là.
* Vậy mà Mạc Ca lại đưa chiếc mặt nạ quỷ kia cho muội ấy, khi nãy ta còn nghĩ muội ấy sẽ khóc lên vì sợ đến ta nhìn thấy nó còn phải hơi rùng mình, ai mà ngờ được muội ấy còn quái vật hơn cả Mạc Ca, vậy mà...!mà lại khen đẹp nữa thật là...không thể nói trước được điều gì mà.
*
Mạc Đức Minh cầm lấy tay cô rồi kéo đến một cái cửa tít phía sau chỗ chơi bạc.
Hồng Hải Hoàng bước đến mở cánh cửa ấy ra rồi đi vào tìm một người nam thanh niên rất trẻ chắc chỉ hơn Mạc Đức Minh vài tuổi.
Hồng Hải Hoàng đặt tay nải xuống bàn trước mặt người đàn ông kia " Vật ở đây ngươi kiểm xem đã đủ chưa "
Tên kia cầm mở tay nải ra, nó toàn là những thứ kìa lạ nhìn có vẻ như nhưng cục đó được làm từ đồng nguyên chất.
" Chỗ này đã đủ, những thứ các người cần vài hôm nữa quay lại đây lấy.
"
Hắn cầm tay nải đứng dậy đi vào bên trong.
Ba người rời đi, ra khỏi nơi ấy Hồng Hải Hoàng đi đường khác về nhà còn cô và Mạc Đức Minh đi về bằng đường cũ.
Trên đường về cô không hỏi gì về chuyện khi nãy mà chỉ xin Mạc Đức Minh một chuyện
" Nhị Ca, hắn nói mấy hôm nữa huynh đến đấy lấy đồ thì có thể dẫn