Tào hậu nói: “Mọi người đều tưởng Mộ Dung Khanh đã tới Bắc Mạc, sẽ không trốn được, cũng tưởng hắn không muốn chạy, không ngờ hẳn nói đi là đi, bây giờ bá tánh đều biết có thần y từ Đại Chu tới, mọi người đều đang ngửa cổ trông mong, đợi vị thần y này tới khu dịch, Hoàng thượng, người thấy, làm thế nào mới tốt đây?"
Tào hậu thực sự hy vọng Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh, tạm hoãn công kích Đại Chu, ngoài chiến trong loạn, thiên tai, dịch bệnh, mấy chuyện xui xẻo này đều rơi trên đất của Bắc Mạc, người chịu khổ không phải mấy vị tại vị trên cao, mà là những lão bá tánh tội nghiệp vô tội.
Dưới loại tình huống này, nếu như còn phát binh xâm lược thì bá tánh chỉ e sẽ thật sự bạo động.
Nhưng, Hoàng đế hiển nhiên muốn xác định tình hình chiến tranh càng sớm càng tốt, nghĩ một hồi rồi hỏi: “Hoàng hậu có kiến nghị gì?”
“Thần thiếp thật sự đã nghĩ ra một cách, có thể để Hoàng thượng xuất binh đánh Đại Chu một cách hợp lẽ, mà không khiến
Cập nhật sớm nhất tại.
bá tánh chỉ trích người không quan tâm đến dịch bệnh, chuyên tâm đánh tốt”
“Mau nói!" Đôi mắt Hoàng đế sáng lên.
Tào hậu khẽ mỉm cười, nói: “Hoàng thượng lập tức lệnh người phát tán tin tức, nói Mộ Dung Khanh đã trộm Thánh kiếm của Bắc Mạc ta, chạy về Đại Chu, rồi phái người tra xét toàn thành, đuổi ra ngoài thành, dọc đường dán lệnh truy nã.”
Hoàng đế nghe vậy, liền ha hả cười to: “Hoàng hậu thật sự là cánh tay phải của Trảm.”
Hoàng hậu mỉm cười rạng rỡ mà đứng dậy: “Thần thiếp là thê tử của Hoàng thượng, tất cả mọi thứ đều suy nghĩ cho Hoàng thượng”
“Nói hay lắm” Hoàng đế cười tùy tiện: “Mộ Dung Khanh à, ngươi tưởng chạy ra ngoài, là làm khó được Trẫm sao? Trâm muốn đánh Đại Chu, làm gì cần có cớ gì chứ?”
Thánh kiếm, là một thanh kiếm mà tổ tiên Bắc Mạc để lại khi có được thiên hạ, sau này được tôn là Thánh vật, dân gian có cao nhân nói, Thánh kiếm này vì đã chém giết vô số tính mạng quân địch, uống no máu tươi, nên có linh hồn, có thể bảo vệ Bắc Mạc vĩnh viễn không lụn bại.
Cho nên bá tánh đều cho rằng, Thánh kiếm là vũ khí bất bại của Bắc Mạc, nếu như Thánh kiếm mất đi thì Bắc Mạc sẽ họa càng thêm họa.
Nếu như tin tức Mộ Dung Khanh trộm Thánh kiếm bị truyền ra ngoài thì chỉ e bá tánh Bản Mạc mà gặp được Mộ Dung Khanh, sẽ ăn sống nuốt tươi hắn thôi.
Ngày hôm sau, toàn thành truy tìm Mộ Dung Khanh.
Bởi vì mất đi Thánh kiếm, sự việc trọng đại, Hoàng đế dặn dò mọi chuyện cho Hình bộ, công bố cho dân chúng.
Trên bảng thông báo của quan phủ nha môn, viết về chuyện Thánh kiếm bị mất, có thị vệ tận mắt nhìn thấy là do Nhiếp
Chính vương đến từ Đại Chu trộm đi, thời gian lấy trộm là khoảng giờ hợi tối mồng tám.
Cũng chính vào khoảng giờ hợi tối hôm qua, Hình bộ vẫn chưa định tội danh của Mộ Dung Khanh, chỉ nói có thị vệ nhìn thấy là hản.
Tin tức này vừa truyền đi, bá tánh của Bắc Mạc quả nhiên chấn nộ, đều nhất trí cho rằng, muốn khai chiến, không thể nhân nhượng quốc gia giả nhân giả nghĩa như Đại Chu.
Bá tánh của Bắc Mạc rất tức giận khi bị gạt, đặc biệt, Mộ Dung Khanh và Hạ Thương Mai lấy danh đến chữa bệnh dịch cho bá tánh, nói hay cho lắm, nhưng mục đích chân chính là đến trộm Thánh kiếm, ngay cả Kỳ vương gia đề xuất mời Hạ Thương Mai qua đây cũng bị oán hận.
Lòng dân của Kỳ vương gia, là ngàn cực vạn khổ có được, hắn đã làm rất nhiều chuyện vì Bắc Mạc, đều nỗ lực ra sức mới đổi lại được danh tiếng như bây giờ, mới có bá tánh nghe theo lời hắn phát triển các chính sách quốc gia cho nền kinh tế và nông nghiệp trong nước.
Nhưng không ngờ, vì chuyện này, mà danh tiếng tích lũy hai mươi mấy năm của hẳn, đã vỡ vụn.
Kỳ vương gia chịu đả kích nặng nề, thái độ của Hoàng đế trước đó vốn đã khiến hản khó chịu rồi, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, dân gian oán hận trùng trùng đối với hẳn, thậm chí, bây giờ ở Kinh Thành, đã không nghe thấy ai bàn
luận chuyện dịch bệnh nữa, chỉ bàn về chuyện Thánh kiếm bị mất mà thôi.
Hình bộ đưa ra cáo thị, tuy không có chỉ định Mộ Dung Khanh là chủ mưu của vụ trộm, nhưng trên dưới kinh thành, có ai tin tưởng hẳn là trong sạch chứ?
Kỳ vương gia nhất thời tức giận, đưa người tìm kiếm Mộ Dung Khanh khắp nơi.
Hắn đương nhiên không tin Mộ Dung Khanh sẽ trộm Thánh kiếm, chỉ là trong lòng hắn có chút tức giận, trước đây hản đi Đại Chu, nói chuyện đàng hoàng với Mộ Dung Khanh, muốn thảo luận việc đình chiến, bây giờ chẳng qua chỉ gặp phải một trở ngại nhỏ thôi, hắn liền đưa người rời đi, thậm chí chào một tiếng cũng chả có.
Cả đời này của hản ta, luôn làm chuyện hòa bình, công việc này vốn đã không dễ dàng, có chút ấm ức, hẳn ta cũng đã chịu đựng ở Đại Chu qua, tại sao Mộ Dung Khanh đến Bắc Mạc, lại không thể chịu đựng chút ủy khuất?
Bây giờ hành sự bằng tình cảm như vậy, đã khiến bá tánh Bắc Mạc phẫn nộ không ngớt, trận chiến này, làm sao mà còn ngừng được nữa? Hai nước chỉ e là sẽ vĩnh viễn không có hòa bình.
Cả đời hản ta đều ngăn chặn chiến tranh, tâm huyết đã hoàn toàn uống phí rồi.
Hoàng đế phái rất nhiều cấm quân đi tìm Mộ Dung Khanh, bởi vì, ông ta đột nhiên phát hiện, kể từ sau khi phát tin Thánh kiếm bị trộm mất, sự chú ý của Bắc Mạc đã không còn ở trên chuyện dịch bệnh nữa.
Cho nên, ông ta phái lượng cấm quân lớn, làm lớn chuyện này lên được mức nào hay mức đó.
Muốn làm lớn chuyện, phải phái người đi vào khu dịch, thông qua chuyện Mộ Dung Khanh trộm đi Thánh kiếm, để di dời sự thật không có thần y nào đến chữa trị dịch bệnh.
Dẫn dắt cấm quân, là đệ đệ ruột của Tào hậu, Tào Quốc cữu.
Tào Quốc cữu trước đây là dưới trướng cha của Tần Châu, sau này Hoàng hậu hạ lệnh điều hắn về Kinh nắm giữ cấm quân, và đồng thời thống lĩnh quân tuần tra trong kinh và cửa thành, đồng nghĩa với việc giao trị an của cả kinh đô cho hẳn quản lý.
Bởi vì ở Bắc Mạc, võ tướng có địa vị rất cao, cho nên, trong kinh đô Bắc Mạc, liên xuất hiện một hiện tượng quái dị, đó chính là, Hình bộ thượng thư cũng được, tế tướng đương triêu cũng được, gặp vị thống lĩnh cấm quân này, đều phải chắp tay thi lễ vô cùng tôn kính.
Điều này đã gây ra tính cách càng lúc càng ngông cuồng của Tào Quốc cữu.
Tỷ tỷ là Hoàng hậu, cháu ngoại là Thái tử, hắn lại là thống lĩnh cấm quân, ở Bắc Mạc, ngoại trừ Tần Châu ra thì ai có thể đạt được độ cao như hắn nữa?
Kỳ vương gia rất không thích tên Tào Quốc cữu này, đã từng nhiều lần tố cáo trong buổi chầu triều, nói hản ta thích đao to búa lớn, hành sự quái đản, bá đạo độc ác, bởi vì có Tào hậu, cho nên, mấy sự tố cáo này đều đổ sông đổ bể.
Chỉ là, đã gây ra sự cực kỳ bất mãn của Tào Quốc cữu đối với Kỳ vương gia.
Mộ Dung Khanh là do Kỳ vương gia đưa tới, Tào Quốc cữu đương nhiên nắm chắc cơ hội phục thù này, tốt nhất là bắt được Mộ Dung Khanh, không quan tâm nhiều mà đánh một trận rồi khiến hản chỉ nhận do Kỳ vương gia sai khiến, như vậy thì không còn gì tốt hơn.
Điều duy nhất hẳn lo lắng là Mộ Dung Khanh đã rời khỏi Bắc Mạc, như vậy thì sẽ không không mất đi một cơ hội tốt rồi.
Hôm nay, hẳn đưa người đến An Thành.
An Thành là châu huyện dưới chân thiên tử, sở dĩ được gọi là An Thành, là bởi vì chỗ này từng có hàng trăm vạn quân đóng ở đây để bảo vệ Kinh Đô