Tiêu Thác ngẩng đầu, thấy Thương Mai và Linh Lợi từ phòng thuốc bưng thuốc đi ra, liền nói: “*ương gia, người và Vương phi nói lời tạm biệt đi, chúng ta trở về thu dọn đồ đạc.
Thương Mai đứng thẳng người, dặn dò Linh Lợi vài câu, Linh Lợi gật đầu, bưng thuốc đi.
Thương Mai đi tới: “Kỳ Vương đi rồi?”
“Đi rồi” Tiêu Thác nói: “Chúng ta cũng phải đi rồi, trở về thu dọn đồ đạc”
Nói xong, hẳn ta kéo Tô thanh, Tô Thanh bần thần thu hồi ánh mắt: “Ồ? Đi rồi phải không? Được, đi thôi”
Tiêu Thác thấy ánh mắt của hắn kỳ lạ: “Người làm sao thế?”
“Không sao, có chuyện gì?” Tô Thanh kéo hắn ta vội vàng rời đi.
Thương Mai nhìn bước chân phi nhanh của Tô Thanh, không khỏi hỏi: “Tô Thanh làm sao thế?”
“Ai biết chứ?” Mộ Dung Khanh liếc nhìn bóng lưng của Tô Thanh.
“Tiểu tử này hai ngày nay hình như có tâm sự”
Thương Mai nghĩ tới hành động cổ quái của hẳn hai ngày nay, so với trước đây hình như có khác biệt rất lớn, chẳng lẽ Nhu Dao lại tỏ tình với hẳn rồi sao?
Nhưng, Nhu Dao từng nói, sẽ không ép hẳn.
Có điều cũng không cần xoắn xuýt, hiện nay thật sự không phải là lúc để tâm đến chuyện nhi nữ tình trường.
Mộ Dung Khanh vốn dĩ định tối nay thì đi, nhưng An công chúa đến nói trước với hắn, nói rõ Trấn quốc Vương gia và quan viên của Cục Huệ Dân sẽ đến, Mộ Dung Khanh liền định ở đây gặp Trấn quốc Vương gia trước.
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên, rất nhiều đại phu của cục Huệ Dân tới nơi, sau khi tới thông báo với Tô đại nhân, Hoàng đế phái Trấn quốc Vương gia tới trước hỏi tình hình khu bệnh dịch.
Trấn quốc Vương gia mãi đến khoảng giờ ngọ mới đến Bởi vì là hoàng mệnh cử tới, bách tính của Mộc Trại chưa có nhiễm bệnh đều lũ lượt ra ngoài nghênh tiếp.
Trấn quốc Vương gia là một đội ngũ lớn tới, binh sĩ mà ông ta dẫn tới đều mang theo lương thực và quần áo, còn có một số đồ dùng hằng ngày.
Mộ Dung Khanh và Thương Mai đứng ở trước khu phía tây, thấy một nam nhân tử trung niên cưỡi ngựa trắng khoác trên người áo choàng màu đen, khoảng cách tuy có hơi xa, nhưng lại có thể cảm nhận được khí thế của ông ta Thắt lưng của ông ta rất thẳng, đầu hơi ngẩng lên, hình thành tư thế từ trên cao nhìn xuống chúng sinh, tay cầm dây cương, cưỡi ngựa chầm chậm đi tới.
Bách tính quỳ bái, ông ta cũng chỉ hơi gật đầu, sau đó cưỡi ngựa đi tới, mãi đến khu phía tây, nhìn thấy Mộ Dung Khanh, ông ta cũng không có xuống ngựa, chỉ từ xa xa cùng Mộ Dung Khanh nhìn nhau.
Một người là Nhiếp Chính vương của Đại Chu tay nắm quyền sinh quyền sát, còn là chiến tướng chinh chiến sa trường nhiều năm. Một người là Trấn quốc Vương gia tộc trưởng của hoàng thất Bắc Mạc, vô cùng bá khí, thế lực cường đại.
Sự va chạm của hai người, cách không khí đều có thể ngửi được mùi thuộc súng.
Mộ Dung Khanh đúng mực, vẻ mặt bình thản.
Trấn quốc Vương gia khí thế hung hãn, cao ngạo bá khí.
Bầu không khí giống như lập tức ngưng đọng lại, người vận chuyển đồ đạc vật tư, cũng dừng lại, bầu không khí này khiến người ta cảm thấy một giây tiếp theo, hai người sẽ đánh nhau.
Nhưng, không có.
Trấn quốc Vương gia đột nhiên mỉm cười, lật người xuống ngựa, cười ha hả đi tới: “Nhiếp Chính vương, nghe danh đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng được gặp, có phúc ba đời”
Mộ Dung Khanh hơi nhếch môi, trên gương mặt tuấn mỹ có một tâng châm chọc: “Trấn quốc Vương gia, ngươi ta không phải lần đầu gặp mặt, ba đời có phúc này, như thế nào nói ra được thế?”
Trấn quốc Vương gia cười ha hả, một tay vỗ vào vai của Mộ Dung Khanh: “Mộ Dung huynh, ngươi vẫn là thú vị như thế”
Mộ Dung Khanh khẽ tránh bàn tay của ông ta, cười như không cười nhìn ông ta: “Thú vị? Quả thật vậy: Mọi thứ của Đại Chu, đối với Trấn quốc Vương gia đều là rất thú vị.
“Đi, vào trong ngồi!” Trấn quốc Vương gia khẽ phất tay, rõ ràng vô cùng hào khí.
“Nơi này không tiện ngồi, đến khu phía đông đi”
Thương Mai ở bên cạnh nói.
Trấn quốc Vương gia chuyển tầm nhìn lên mặt của Thương Mai, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ngông cuồng, nhưng đáy mắt lại nhiều thêm vài phần đánh giá: “Vị này, là Nhiếp Chính vương phi”
“Tham kiến Vương gia!” Thương Mai hơi cúi người.
“Được, được” Trấn quốc Vương gia đánh giá Thương Mai, biểu tình có hơi châm chọc: “Vương phi thật sự là nữ trung hào Thương Mai khẽ mỉm cười: “Câu nữ trung hào.
kiệt này trong miệng của Vương gia, thật sự khiến ta có hơi không biết như nào!”
“Vậy sao?” Trấn quốc Vương gia nhìn cô, vẫn mang theo vài phần nghiên cứu: “Có lẽ là bản vương biểu đạt bất thiện, bản vương là đang tán thưởng Vương phi, chỉ là bản vương
luôn cho rằng, nữ tử là nên an phận ở trong nhà chăm phu quân dạy dỗ con cái, Vương phi như này… bản lĩnh, ngược lại khiến bản vương phải có ánh nhìn khác”
Thương Mai mỉm cười: “Câu nói này của Vương gia, thật sự nên gọi Tân Châu đại tướng quân tới nghe.
thử”
“Tân Châu?” Trấn quốc Vương gia sững người, hơi tức giận: “Vương phi cảm thấy bản thân có thể so sánh với Tân Châu đại tướng quân sao?”
Mộ Dung Khanh nói: “Tự nhiên là không thể, Tân Châu có tài có đức gì sánh được với Vương phi độc.
nhất của bản vương?”
Trấn quốc Vương gia cười ha hả: “Nhiếp Chính vương à, lời này của ngươi nếu là gọi Tân Châu đại tướng quân đến nghe, nàng ta sợ rằng sẽ muốn liều mạng với ngươi.”
Trong tiếng cười này, tỏa ra cảm giác âm hàn khó tả, người điếc đều có thể nghe ra ông ta đang tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Tân Châu, là đại tướng quân của Bắc Mạc, là người thủ lĩnh của phái chủ chiến, Trấn quốc Vương.
gia há lại để mặc bất cứ ai nói nàng ta không sánh bằng? Đặc biệt, còn là một Nhiếp Chính vương của Đại Chu.
Mộ Dung Khanh không hề có tâm tư gì: “Phải, Trấn quốc Vương gia vừa nói Vương phi của bản vương không bằng Tân Châu, bản vương cũng muốn liều mạng với ngươi”
Tiếng cười của Trấn quốc Vương gia càng dữ dội hơn, tiếng cười gần như đều đanh lại: “Được, được, Nhiếp Chính vương quả nhiên là thú vị vô cùng, bản vương rất thích”
Thương Mai và Mộ Dung Khanh nhìn nhau, đều cảm thấy vị Trấn quốc Vương gia này thật là điên khùng cuồng ngạo.
Đương nhiên, đây chỉ là bề ngoài.
Bên này khẩu chiến, bên kia Tiêu Thác và một tên thị vệ của Trấn quốc Vương gia gây gổ.
Tiêu Thác tính cách nóng nảy, giọng cũng to, lần gây sự này, sự chú ý của mọi người bị thu hút qua.
“Tiêu Thác, có chuyện gì?” Mộ Dung Khanh cất giọng nói.
Tiêu Thác trừng mắt với thị vệ đó, nói: “Vương gia, vừa rồi có một thôn dân tới lĩnh đồ, hán đẩy người ta một cái, còn chê bai nói những người bệnh dịch này đừng có lại gần”
Mộ Dung Khanh nhìn qua, quả nhiên thấy bên cạnh có một thôn dân khúm lúm đang đứng.
Mộ Dung Khanh nhận ra hẳn ta, bởi vì sau hắn đánh vào Mộc Trại, chính là thôn dân này giúp di chuyển, rất nhiệt tình, lần này hản ta lĩnh vật tư phân phát, là do quen, bởi vì từ khi động đất tới giờ thì hắn ta luôn giúp đỡ mọi người làm việc.
Thôn dân này, tên Lý Phúc.
Bách tính nghe người mà Trấn quốc Vương gia dẫn đến chê bai mọi người, còn hạ thủ thì rất tức giận.
Trấn quốc Vương gia lập tức nổi giận, đanh giọng hạ lệnh: “Người đâu, lôi hắn xuống, đánh ba mười gậy, lấy đó làm gương”
Thị vệ đó bịch một tiếng quỳ xuống, nhưng cũng.
không phải là xin tha, chỉ dập đầu nhận tội: “Vương gia, bỉ chức biết tội lĩnh tội”
Mộ Dung Khanh nhìn hẳn ta bị lôi xuống, bên khu phía tây đánh lên rồi.
10 gậy, chỉ là lấy gỗ vứt đi của nơi này đánh, 30 gậy đánh xuống thật ra cũng không đau, nhưng lại tạo.
nên tác phong Trấn quốc Vương gia thưởng phạt phân minh, yêu dân như con.
Mộ Dung Khanh chỉ là châm chọc ngoảnh đi, vở kịch này, ân uy cũng ban, ân là ban cho bách tính, uy cũng là làm cho bách tính xem, khiến mọi người đều biết, Hoàng thượng tuy hạ chỉ xem trọng Mộc Trại, nhưng bọn họ cũng phải nhớ thân phận của mình, hoàng quyền không thể khiêu khích, Mộ Dung Khanh chỉ là Nhiếp Chính vương của Đại Chu, người chân chính nắm quyền sinh quyền sát, là Hoàng đế của Bắc Mạc, hoặc là ông ta Trấn quốc Vương gia này”