Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Thương mai tức giận


trước sau

Tần lão gia tử nổi giận: “Hoàng thượng là hồ đồ rồi sao? Vậy mà còn cho người của cục Huệ Dân phối hợp với nàng ta, phương thuốc này không nói có liệu vấn đề gì hay không, cho dù không có, giống như những gì Vương gia nói thì phải bỏ ra một lượng lớn ngân lượng, tiêu tốn quốc lực, còn phải mượn dược liệu của Đại Chu, chúng tôi hoàn toàn bị Đại Chu dắt mũi mà đi rồi.”

“Không sai, chính là như thế, hơn nữa, nàng ta còn định gây nên hoang mang ở Bắc Mạc, nói trận bệnh dịch này thành rất nghiêm trọng, vậy mà còn kiến nghị công bố tính nghiêm trọng của bệnh dịch ra cả nước.”

Tần lão gia tử kích động vỗ bàn quát: “Lại còn như thế?”

Trấn quốc Vương gia rất hài lòng với phản ứng của ông ta, liền đi vào vấn đề chính: “Hiện nay Hoàng thượng đã hạ chỉ kêu Tần đại tướng quân trở về, nàng không biết tình hình trong kinh, có lẽ sẽ bị người ta lừa, điểm này còn cần lão tướng quân ở bên cạnh nhắc nhở.”

Tần lão gia tử cũng không phải là người hồ đồ, ông ta tuy không hỏi chuyện chính sự, nhưng ông ta yêu đất nước này, cũng tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai làm nhiêu loạn đất nước này.

“Vương gia yên tâm đi, sau khi A Châu trở về, lão phu sẽ nhắc nó.”

Trấn quốc Vương gia chắp tay: “Vậy bản vương yên tâm rồi.”

Ông ta rời khỏi phủ đại tướng quân, nhếch môi cười lạnh, Mộ Dung Khanh, âm mưu của ngươi tuyệt đối sẽ không thành công đâu.

Mộc Trại đã bắt đầu dùng phương thuốc của Thương Mai, tác dụng của phương thuốc không tính rất lớn, nhưng quả thật có hiệu quả chữa trị.

Ít nhất, người bị nặng, tình trạng coi như ổn định lại.

Chỉ cần ổn định lại thì cô có thời gian đi nghiên cứu phương thuốc.

Ngược lại là Tô Mộc cũng không biết là đã truyền phương thuốc ra ngoài hay chưa, càng không biết Hoàng đế Bắc Mạc liệu có công bố phương thuốc này không.

Hơn nữa, thái độ của Tô Mộc một hai ngày nay cũng có hơi kỳ lạ, trước đó căn dặn hắn ta làm chuyện gì đó, hắn ta đều rất sảng khoái đi làm, không hỏi nguyên nhân, nhưng bây giờ gọi hắn ta làm chút việc gì đó, hắn ta hoàn toàn thay đổi hỏi cặn kẽ, thậm chí cũng không phải là bằng lòng đi làm.

Hơn nữa, bên phía An công chúa, đến bây giờ cũng không có tin tức gì truyền đến.

Thương Mai cảm thấy, cần phải nói chuyện với Tô Mộc.

Cô đến phòng của Tô Mộc, chỗ bọn họ ở đều là lâm thời dựng thành, ở giữa khu phía đông và khu phía tây.

“Tô đại nhân!” Thương Mai gõ cửa.

Tô Mộc một lúc lâu mới ra mở cửa, nhưng không cho Thương Mai vào, mà đi ra ngoài, thân sắc nhàn nhạt hỏi: “Vương phi, có chuyện gì sao?"

“Chúng ta vào trong rồi nói.” Thương Mai nhìn thấy bên ngoài thôn dân đang bận rộn, liền nói.

“Không cần, Vương phi có chuyện nói ở đây đi, hạ quan... trong phòng bừa bộn.” Tô Mộc đóng cửa lại, nói với Thương Mai.

Thương Mai là người nhạy cảm, cô nhìn ra được thái độ của Tô Mộc trước sau không giống.

“Tô đại nhân, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?” Thương Mai hỏi thẳng.

Tô Mộc cười cười, nhưng rất lạnh nhạt: “Vương phi sao lại hỏi như thế? Sẽ xảy ra chuyện gì chứ?”

“Giữa chúng ta có phải có hiểu lâm gì đó không?”

Tô Mộc lắc đầu: “Đâu có hiểu lâm gì? Vương phi suy nghĩ nhiều rồi.”

Thương Mai nhíu mày: “Tô đại nhân, hiện nay dịch bệnh nguy hiểm, chúng ta đều làm việc ở tuyến đầu, hy vọng chúng ta có hiểu lâm gì đều chân thành đối với nhau, đừng ảnh hưởng đến công việc.”

Tô Mộc mỉm cười: “Bệnh dịch nguy hiểm sao? Quả thật, Vương phi có phương thuốc rồi sao?”

“Ta chỉ là muốn đến hỏi ngươi, phương thuốc ta đưa cho ngươi, ngươi chuyển cho An công chúa rồi chứ? An công chúa có tin hồi âm không?”

Thương Mai thấy hắn ta cái gì cũng không chịu nói, chỉ đành đi vào vấn đề chính.

“Phương thuốc của Vương phi thật sự có thể chữa khỏi bệnh hay không?”

Thương Mai nghe ngữ khí nói chuyện của hắn ta rất cổ quái, trong lòng cũng không vui: “Tô đại nhân, ngươi vân là có gì không vui trong lòng thì nói ra đi, nếu không chúng ta không thể nói chuyện được.”

Tô Mộc nói: “Vương phi hà tất gì phải tức giận chứ? Hạ quan chỉ thuận miệng hỏi, không có ý gì khác.”

“Ta không có tức giận, nhưng ta muốn biết đã xảy ra chuyện gì, muốn biết phương thuốc ngươi truyền đi rồi chưa?” Thương Mai kiên nhẫn hỏi.

“Truyền đi rồi.” Tô Mộc nói.

“Vậy công chúa có phái người hôi âm không? Hoàng thượng có công bố phương thuốc không?”

“Công chúa chưa có hồi âm, còn Hoàng thượng có công bố phương thuốc hay không,
điều này thì không biết, có điều ngược lại khi hạ quan cầm phương thuốc đi xuống núi, đã cho đại phu xem, đại phu nói phương thuốc này, bọn họ cũng có thể kê, nhưng không có tác dụng chữa trị.". ngôn tình hài

“Ta vốn dĩ không nói phương thuốc này có thể chữa khỏi bệnh dịch, phương thuốc này chỉ là... ngươi vừa nói cái gì? Ngươi nói người đích thân cầm xuống núi rồi? Ta không phải đã nói, ngươi không thể xuống núi sao?” Thương Mai thật sự tức giận, Tô Mộc rốt cuộc làm sao thế? Trước đó đối với lời của cô đều dăm dắp nghe theo.

“Là đích thân xuống núi rồi, nhưng hạ quan ở Mộc Trại lâu như vậy, không có nhiễm bệnh, Vương phi hạn chế hạ quan xuống núi là có mục đích gì? Hay là nói, nguyền rủa hạ quan bị nhiễm bệnh?” Ngữ khí của Tô Mộc bắt đầu không tốt.

Thương Mai sững người, nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi thật ra căn bản không tin ta, phải không? Ngươi không tin tính nghiêm trọng của dịch bệnh, ngươi không tin phương thuốc ta đưa cho ngươi là dùng để phòng ngừa dịch bệnh lây lan, ngươi thậm chí không tin ta đến Bắc Mạc là thật lòng chữa trị bệnh dịch, phải không?”

Tô Mộc cười rồi, ánh mắt lạnh lẽo: “Vương phi nói gì thế? Hạ quan sao lại không tin chứ? Hai nước giao hảo, đình chiến, hòa bình, đây đều là điều hạ quan khát vọng.”

Thương Mai nói: “Ngươi vẫn là nói rõ ràng ra đi, ngươi căn bản không có đưa phương thuốc cho công chúa, đúng không?”

“Phương thuốc đã cầm xuống núi, nhưng hạ quan không có giao cho công chúa, mà giao cho Trấn quốc Vương gia.” Tô Mộc nói.

Thương Mai vô cùng kinh ngạc: “Ngươi đưa cho ông ta? Ông ta không tin ta, sao sẽ đem phương thuốc giao cho Hoàng thượng được? Tô Mộc, ngươi thật là hô đồ.”

“Hồ đồ? Phải, hạ quan quả thật là rất hô đô, nếu không hồ đồ, cũng sẽ không bị Vương phi dắt mũi mà đi.”

Tô Mộc hừ lạnh một tiếng, nghiêm nghị nói: “Nếu đã nói ra rồi thì không ngại nói cho rõ một chút, có ta ở đây, người đừng mơ hại bách tính Bắc Mạc ta.”

Thương Mai tức đến phát ngốc: “Ta vạn dặm xa xôi đến Bắc Mạc ngươi, bước vào khu dịch bệnh, ngươi nói ta hại các ngươi? Thật là chó cắn Lã Động Tần, không biết lòng người tốt.”

“Được rồi, Vương phi nói cao thượng như thế, lời giả dối mọi người nghe đều buồn nôn, Đại Chu kiêng kỵ Bắc Mạc ta, muốn lợi dụng cơ hội tiến vào, ta không trách các ngươi, là Bắc Mạc xâm phạm biên cảnh trước, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, có gì gặp nhau trên chiến trường là được, không cần đem bách tính ra dày vò ”

Nói xong, hắn ta xoay người, lạnh lùng ném lại một câu: “Vương phi, không có chuyện gì, hạ quan về phòng trước.”

Hắn ta đi vào trong phòng, đóng cửa lại.

Thương Mai xoay người, hít thở sâu vài hơi: “Bình tĩnh, bình tính, không được tức giận, bệnh nhân quan trọng.”

Cô đi được hai bước, đột nhiên xoay người, sải bước xông vào, trong miệng nói: “Ta bình tính cái shitl”

Một cước đá cửa ra, sợi dây sẹo trong tay bay ra, phi xà chui vào, trực tiếp quấn lấy cổ của Tô Mộc.

Tô Mộc kinh ngạc, đưa tay kéo sợi dây sẹo ra, tức giận nói: “Hạ Thương Mai, ngươi muốn làm cái gì? Ngươi muốn giết người diệt khẩu?”

Thương Mai không để tâm đến hắn ta, kéo sợi dây sẹo ra ngoài, Tô Mộc cũng loạng choạng bị lôi ra ngoài, trên đường, cả đoạn đường giãy giụa gào thét: “Ngươi buông ta ra.”

Hắn ta càng giãy giụa, sợi dây sẹo càng siết chặt, hắn ta gần như không thở nổi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện