Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Ta ta liền ầm ĩ


trước sau

Linh Lợi nói khẽ: “Lão Vương gia đã đến đây khi dịch bệnh xuất hiện, nhưng hắn không có cách nào chữa trị."

“Hắn không có cách nào?” Thương Mai khẽ giật mình: “Chẳng lẽ ngay cả hắn cũng không biết chìa khóa vàng là gì?”

“Có lẽ là hắn biết hoặc có thể không biết, nhưng chưa chắc hắn đã nhìn thấy đơn thuốc này, chưa chắc có thể kết luận đây là bệnh hắc tử. Dạ vương nói, sách y học của Ôn Yến đại phu để lại, rất nhiều điều hắn ta xem không hiểu”

Thương Mai hiểu rõ, sách y học của Ôn Yến phần lớn là chữ giản thể, mà lại dùng rất nhiều thuật ngữ y học và phương pháp chẩn đoán bệnh hiện đại, An Nhiên lão vương gia chưa hẳn có thể thông hiểu hết.

“Ngươi nói mấy ngày nay hắn bỗng nhiên mất tung tích, đây là có chuyện gì?”

Linh Lợi lắc đầu: “Chính là chuyện hôm đó ta hỏi hắn về chìa khóa vàng, hắn kinh ngạc một chút, sau đó liền đi, đến nay chưa hề xuất hiện, với lại, ta không tìm thấy hắn, chỉ có thể là hắn tới tìm ta."

Nhu Dao tò mò hỏi: “Bắc Mạc và Đại Lương Quốc rốt cục thế nào? Ta nghe nói, người của hoàng thất Bắc Mạc đều rất căm hận lão Vương gia, nhưng lúc trước vì sao họ lại đi mời lão Vương gia vậy?”

Linh Lợi lắc đầu: “Điều ấy ta cũng không biết.”

Điều này xem ra là một điều bí ẩn, nhưng bí ẩn này và chuyện trước mắt chẳng liên quan gì đến nhau, Kẻ sĩ của mỗi một quốc gia kiểu gì cũng sẽ thấy ngứa mắt lẫn nhau, không nhất thiết phải là chuyện gì đó cụ thể.

Nghe nói An Nhiên lão vương gia cũng đi theo, Thương Mai không khỏi yên tâm hơn rất nhiều.

Nhu Dao đưa đơn thuốc cho Linh Lợi: “Ngươi đi gửi cho Cao đại hiệp, bảo hắn đưa đến biên thành Đại Chu.”

“Ừm, vậy thì ta đi” Linh Lợi nhận đơn thuốc, đi hai bước bỗng nhiên quay đầu: “Đúng rồi, Lý đại phu bị trói lại kia đã chạy trốn.”

“Chạy trốn?” Thương Mai hơi kinh ngạc: “Trói rồi sao có thể chạy trốn? Một mình hắn bỏ chạy?”

“Đúng vậy, hẳn là có người thả hắn đi, với lại, Tần Châu cũng đã trở về kinh, nghe nói những người Tần Châu mang về chỉ phát ba mươi nghìn đi cứu thiên tai, còn lại dùng để phòng ngự kinh đô. Bắt đầu từ hôm qua không đưa lương thực cho vùng bị nạn nữa”

Thương Mai có chút nghiền ngẫm: “Trong Mộc Trại có người sẽ thả hắn sao? Thật biết điều, mang về trăm nghìn người, dùng ba mươi nghìn người đi cứu nạn và khôi phục lại, được.”

Nếu như nói có người ẩn núp trong Mộc Trại, đến bây giờ bỗng nhiên ra tay thả Lý đại phu, như vậy chuyện tiếp theo e rằng sẽ là một “cuộc vui”.

Số người chết ở vùng bị thiên tai nhiều như vậy, động đất hư hại nhiều nhà cửa như vậy, trăm nghìn người quay lại triều mà lại dùng ba mươi nghìn người đi cứu nạn, vậy bảy mươi nghìn người để phòng ngự cái gì đây? Dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra được là Hoàng đế Bắc Mạc muốn hành động thì mới có chỗ phòng ngự.

Hơn nữa, An công chúa vẫn luôn không có tin tức tốt truyền đến, cô gần như có thể khẳng định Hoàng đế không công bố ôn dịch, cũng không công bố đơn thuốc.

Mấy ngày nay Thương Mai vẫn luôn rất nặng nề, bởi vì gần như mỗi ngày cô đều đối mặt với bệnh nhân tử vong.

Ở trong bầu không khí như thế này, sự đau lòng, xót xa, bất lực tràn ngập lòng cô, nhưng trong một chớp mắt cô cảm thấy tất cả cảm xúc đều hóa thành một loại, đó chính là phẫn nộ!

“Được!” Thương Mai bỗng nhiên đứng lên, ném mạnh đồ vật: “Chờ đi, ta sẽ chơi một trận cẩn thận.”

“Ngươi muốn làm gì?” Nhu Dao bị cô hù dọa.

“Linh Lợi!” Thương Mai đi đến trước mặt Linh Lợi, nghiêm nghị nói: “Ta biết ở đây Dạ vương có một phân thế lực, ngươi cũng có thể điều động người, ngươi truyền tính nghiêm trọng của bệnh dịch hạch ra cho ta và cũng truyền đơn thuốc đi cho ta. Dùng danh dự của Hạ Thương Mai ta, nói toa thuốc này có thể phòng ngừa bệnh dịch hạch, nếu ai không tin thì đến Mộc Trại tìm ta. Mặt khác, tin tức quân lương Bắc Mạc bị sét đánh cũng truyền đi, có bao nhiêu xa thì truyền bấy nhiêu xa cho ta, liên hệ với Vương gia, bảo chàng gửi thư cho Tiêu Kiêu, quân đội Đại Chu đồn hai mươi dặm về phía Bắc Mạc”

Linh Lợi và Nhu Dao đều giật mình, Nhu Dao nói: “Nhưng cứ như thế thì tình cảnh của chúng ta sẽ rất nguy hiểm.”

“Lão nương cược cái mạng này với hắn!” Trong mắt Thương Mai bản ra tia hung ác: “Đại quân bị áp sát, hắn không dám hành động bởi vì hắn không có lương thảo, tin tức truyền đi hắn không dám giết ta,
bởi vì ta có đơn thuốc. Mục đích Trấn Quốc vương gia giữ đám đại phu rác rưởi này ở bên cạnh ta là gì? Hắn tự liên lạc với Tô Mộc, nói với Tô Mộc cái gọi là rắp tâm của ta, mục đích là gì? Chính là muốn xem ta có thể nghiên cứu ra đơn thuốc hay không, một khi ta có đơn thuốc, hắn sẽ cướp đi, phủ định công lao của ta, chỉ bằng ta trực tiếp đề phòng công bố đơn thuốc trước.”

“Thương Mai, ngươi làm như vậy quá kích động rồi, nếu như cuối cùng ngươi không nghiên cứu chế tạo ra đơn thuốc điều trị ôn dịch thì thanh danh của ngươi sẽ xấu đi, dân chúng Bắc Mạc cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Nhu Dao lo lắng nói.

Thương Mai nói: “Cho nên ta nói ta cược cái mạng này với hắn!”

Nàng hít thở sâu một hơi, lại nói: “Với lại, một khi những tin tức này truyền ra ngoài, bên lão Thất làm việc cũng tiện, chỉ cần phái chủ hòa bên trên dưới đồng lòng thì có thể chiếm thượng phong, cho dù Hoàng đế có dã tâm thì cũng sẽ bị quản chế bởi cơn thịnh nộ của phái chủ hòa cùng dân chúng."

“Nhưng chẳng may cuối cùng ngươi cũng không biết chìa khóa vàng là cái gì thì sao?” Linh Lợi hỏi một vấn đề khá quan trọng, hiện tại đơn thuốc khó ở chỗ không biết chìa khóa vàng là gì.

“Mặc kệ, cái gì cũng mặc kệ, đã muốn ầm ĩ, ta sẽ cùng ầm ï, bảy mươi nghìn người kia để dành làm gì? Ta đều hiểu, hắn không muốn đưa lương thực cứu trợ thiên tai, không muốn cứu trợ thiên tai nữa, cho nên bảy mươi nghìn người kia là đề phòng bạo động. Hắn muốn hi sinh những người dân này, giữ các binh lính để tiến công ở biên cương. Cho nên ta muốn để đại quân Tiêu Kiêu ép sát trước hai mươi dặm, hình thành thế uy hiếp.”

Linh Lợi trầm mặc một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu, kiên định nói: “Được, vậy kệ con mẹ hắn, náo một trận."

Nói xong, quay người đi ra ngoài.

Nhu Dao rất lo lắng, nàng ta cảm thấy Thương Mai làm như vậy quá mạo hiểm, điều này tương đương với việc trực tiếp gây ầm ï với triều đình Bắc Mạc.

Nàng ta khuyên nhủ: “Thương Mai, ta cảm thấy việc này vẫn nên thận trọng một chút cho thỏa đáng, nếu quả thật xảy ra chuyện, không ai có thể đến giúp chúng ta.”

“Nhu Dao, ngươi sợ sao? Nếu như ngươi sợ, ta sai người đưa ngươi quay về triều trước." Thương Mai nói.

Nhu Dao im lặng một chút: “Sợ thì chắc chắn sợ, dù sao không ai hi vọng chết tha hương nơi xứ lạ, nhưng ta không quay về, ở đây có bệnh nhân của ta, trong lòng ta không coi họ là người Bắc Mạc, trong lòng ta bệnh nhân chính là bệnh nhân.”

“Nếu quả thật xảy ra chuyện, ta sẽ không tiếc mọi thứ để bảo vệ ngươi." Thương Mai nói.

“Không, không.” Nhu Dao lắc đầu, nhìn nàng ta nói: “Nếu quả thật xảy ra chuyện, ngươi lập tức trốn đi, đừng cứu ai, không có ngươi sẽ không có đơn thuốc, ta hoàn toàn không có cách nào tìm ra đơn thuốc."

Thương Mai vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy nàng ta: “Nhu Dao, thật xin lỗi, trước khi ta quyết định như vậy lại không bàn bạc với các ngươi."

“Không, Thương Mai, ta biết ngươi cũng nhịn lâu rồi, với tính tình của ngươi đã nên làm khó dễ từ lâu."

Giọng nói Thương Mai bao trùm sự thương cảm và đau đớn: “Ta gây khó dễ không nổi, đây là Bắc Mạc, nhất là bản thân chúng ta cảm thấy mình chỉ là đại phu, nhưng người Bắc Mạc cho rằng chúng ta là người Đại Chu, ta vẫn luôn chịu đựng, hi vọng có thể tìm ra đơn thuốc, ta không quan tâm việc để Hoàng đế Bắc Mạc sẽ đưa công lao đơn thuốc về lại cho ta, ta chỉ hi vọng những bệnh nhân này đều có thể tốt lên, ôn dịch sẽ không lan tràn, chỉ hi vọng thật sự có thể ngừng chiến tranh, hi vọng chúng ta có thể trở lại Đại Chu, trải qua cuộc sống yên ổn chúng ta từng có.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện