Hai người đi tới ngoài cửa, lùi ra trước hành lang, đại phu nhìn Tần Châu, nghiêm nghị nói: “Đại tướng quân, lão hủ nghi ngờ lão tướng quân bị bệnh dịch.”
Tần Châu chấn động: “Bệnh dịch? Sao lại thế? Tổ phụ chưa từng đi ra ngoài, không có tiếp xúc với bệnh nhân bị bệnh dịch, sao có thể dính đến dịch bệnh được?”
“Lão hủ đã từng điều trị bệnh nhân bị dịch bệnh, đồng thời xuất hiện triệu chứng nhiệt độ cao, ho khan, mắt đỏ, thở gấp, vô cùng nguy hiểm, đến nay không có thuốc chữa." Đại phu nói.
“Không thể nào, bệnh dịch này cũng phải tiếp xúc với bệnh nhân bị dịch bệnh, tổ phụ chưa từng tiếp xúc, sao lại bị bệnh dịch?” Tần Châu vẫn chưa tin.
Đại phu xua tay: “Đây là lời nói của lão hủ, nếu tướng quân không tin thì mời đại phu đến nhà, hoặc vào cung mời ngự y ra, lão hủ bất tài, có lẽ là phán đoán sai, cáo từ, cáo từ”
Đại phu nói xong liền đi vào lấy hòm thuốc rồi đi ngay, ngay cả đơn thuốc cũng không kê.
Tần Châu sững sờ, sao tổ phụ lại bị bệnh dịch?
Cái này nhất định phải tiếp xúc với bệnh nhân bị dịch thì mới có thể bị truyền nhiễm chứ?
Tần Châu không tin, gọi hạ nhân: “Mang lệnh bài của ta đi vào cung mời ngự y.“
Đương kim Hoàng đế cho Tần Châu đãi ngộ đặc thù, câm lệnh bài của nàng ta đến bất kỳ nơi nào cũng đều thông hành không có trở ngại.
Về phân ngự y trong cung, tại một yến hội chính thức Hoàng đế đã từng tuyên bố rằng Tần gia có thể sử dụng ngự y trong cung, chỉ cần cầm lệnh bài vào thì xin cứ tự nhiên.
Sự ân sủng của Hoàng đế đối với Tần gia khiến các võ tướng Bắc Mạc không một ai là không phấn chấn, bởi vì chỉ cần Hoàng Thượng coi trọng võ tướng thì họ sẽ có ngày nổi danh.
Bây giờ, Tần Châu nhớ tới những đãi ngộ đặc thù này chỉ cảm thấy thật hài hước đáng thương. Đúng vậy, Hoàng Thượng ân sủng nàng ta khiến thiên hạ yêu thích và ngưỡng mộ, dù là tướng cũng thế, binh sĩ cũng vậy, đều dùng hết máu trong cơ thể để đổi lấy những vinh hạnh đặc biệt kia.
Tỉnh táo lại, nàng ta cũng chậm rãi ngồi xuống, truyền thị vệ thân cận đến, dặn dò: “Ngươi đi tìm hiểu một chút, xem có phải Thái tử đi Đại Chu không.”
Thị vệ A Cảnh do dự một chút, nói: “Tướng quân, Thái tử vẫn ở kinh đô.”
Tần Châu nhắm mắt lại, thở dài một cái, nghiêm nghị cười khẩy một tiếng: “Đi hỏi thăm một chút, là ý của Hoàng hậu hay là ý của Hoàng thượng.”
A Cảnh nói khẽ: “Tướng quân, nhưng thật ra là ý của ai thì đều không có gì khác nhau, Thái tử còn ở kinh đô, chúng ta ắt sẽ thất tín.”
“Đúng vậy, chúng ta thất tín, nhưng Đại Chu đột kích cánh phải ta...” Tần Châu bỗng nhiên đứng lên, cả người lộ vẻ sốt ruột, bất an: “Ngươi, ngươi lập tức đi thăm dò một chút, cánh quân phải bị đột kích là xảy ra chuyện gì?”
“Rõ!” A Cảnh nhận mệnh mà đi.
Cả người Tần Châu đều hơi run lên, chuyện xảy ra ngày hôm nay lật đổ niềm tin của nàng ta.
Nàng ta vẫn cho rằng mình đúng là niềm tự hào của gia tộc, dù sao bây giờ Tần gia cũng dựa vào nàng ta mới có thể đứng sừng sững không ngã đổ.
Nhưng không ngờ nàng ta chỉ là một quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào. Tất cả những gì nàng ta cần phải làm là nâng đỡ em trai, thay thế chèo chống Tần gia, mà nàng ta nên là người hi sinh vì Tần gia.
Nàng ta dùng máu tươi đổi lại mọi thứ, đều không có cái gì của nàng ta.
Sự thật này quá mức tàn nhẫn.
Tần lão tướng quân chậm rãi tỉnh lại, ho khan một tiếng.
Tần Châu quay đầu, nhìn ông ta từ xa.
Tần lão tướng quân cũng nhìn nàng ta, sau đó giơ tay đuổi người xung quanh.
“A Châu, ngươi làm tổ phụ rất thất vọng, tổ phụ vốn cho là ngươi sẽ làm theo lời của tổ phụ.” Giọng nói của ông ta rất mệt mỏi, trần đầy thất vọng.
Tần Châu vô cảm: “Tổ phụ thất vọng là vì cảm thấy cho dù ta biết sự tàn nhẫn phía sau thì cũng sẽ thản nhiên tiếp nhận.”
“Tần gia có ai mà không phải hi sinh? Nhìn tấm bảng hiệu trước cửa phủ kia đã nhiễm bao nhiêu máu của tổ tiên chúng ta? Thế gia quân đội hiển hách, đều là dùng máu tươi và sự hi sinh đổi lại. Chẳng lẽ ngày xưa tổ phụ không phải giống ngươi, chiến đấu đẫm máu để đổi lấy thành tích chói lọi cho Tần gia sao?”
Tần Châu bỗng nhúc nhích, nhưng khuôn mặt vẫn bướng bỉnh, lạnh lùng như cũ.
Nàng ta có thể hi sinh, nhưng nàng ta không thể phản bội dân chúng Bắc Mạc.
Trung quân ái quốc, trước hết nàng ta phải làm được ái quốc và yêu dân thì mới là trung quân.
Tần Châu nói khẽ: “Đã vào cung mời ngự y, tổ phụ nghỉ ngơi trước, ta ra ngoài hít thở một lát."
Đáy mắt Tần lão gia tử tức giận nhưng ông ta cố gắng nén xuống, không
nổi giận.
Tần Châu đi ra ngoài thì gặp em trai Tần Báo đang ngồi ngoài sân, thấy nàng ta ra liên hỏi: “Tổ phụ thế nào?”
Tần Châu nhớ tới lời nói của tổ phụ, hờ hững lạnh lẽo với hắn ta, chỉ thản nhiên nói: “Ngươi tự mình đi vào."
Tần Báo nở nụ cười, đúng là vô cùng thê lương: “Ta nghe được những gì hắn nói với ngươi, ta không muốn đi vào ”
Tần Châu khẽ giật mình: “Vì sao? Hắn lo lắng hết lòng, ngấm ngầm bày mưu tính kế vì ngươi, ngươi hẳn là nên cảm ơn hắn.”
Tần Báo cười khẩy một tiếng: “Thật sao? Hôm nay hắn có thể vì gia tộc mà hi sinh ngươi, sau này sẽ không hi sinh ta? Danh dự cái gì, hiển hách cái gì, ta đều không cần, thứ ta muốn xưa nay chưa bao giờ là những thứ kia.”
Tần Châu vẫn luôn coi thường người em trai này, bởi vì hắn ta thật sự không có tiên đồ, từ nhỏ đã thấy tổ phụ ép buộc hắn ta luyện võ, học văn, nhưng thành tích của hắn xưa nay chưa bao giờ làm tổ phụ tự hào.
Cho nên những năm gần đây nàng ta cũng thật sự cho rằng tổ phụ gửi gắm tất cả hi vọng của gia tộc lên trên người nàng ta.
“Vậy ngươi muốn cái gì?” Giọng nói Tần Châu dịu đi một chút.
Tần Báo nhìn nàng ta, trong mắt có chút đau đớn: “Còn nhớ khi còn bé, ngươi, ta, và cả đại ca lén đi ra ngoài đào chuột đồng, trộm quả không? Điều ta muốn là ba huynh muội chúng ta vẫn như trước kia."
Trong lòng Tần Châu bỗng nhiên đau xót, ký ức hồi nhỏ dâng lên trong đâu, muốn quay lại không được.
Đại ca chết rồi.
Nàng ta chưa từng nghĩ đến Tần Báo “không có tiền đồ” chỉ là vì hắn không có yêu cầu cao đối với cuộc sống, hắn vẫn luôn nhớ về tuổi thơ vui vẻ.
Trên con đường họ đi đều mất phương hướng, Tần Báo vẫn bảo vệ ý muốn ban đầu.
Tần Báo từng bước đi tới, nhìn nàng ta, giọng nói đã nghẹn ngào: “Đã không còn đại ca, ngươi cũng muốn chết sao?”
Tần Châu bỗng nhiên quay người, che miệng thút thít.
Đã nhiều năm như vậy, dù có cực khổ hơn nữa và bị tra tấn thế nào nàng ta cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, bởi vì tổ phụ đã từng nói, mặc dù nàng ta là nữ tử, nhưng tất cả người dân Bắc Mạc đều sẽ chỉ coi nàng ta như anh hùng, anh hùng thì không có nước mắt.
Sự nghẹn ngào của em trai giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm xuyên lòng nàng ta.
“Tỷ!” Tần Báo bỗng nhiên đưa tay ôm lấy nàng ta, nàng ta có thể cảm giác được thân thể của hắn ta đang run rẩy, hắn ta đang sợ: “Ngươi đừng đi, đừng đi đánh trận, trở về đi, mỗi một lần ngươi đi, ta đều sợ ngươi sẽ không về được nữa.”
Tần Châu ngẩng đầu, ép nước mắt lại, hít thở sâu một hơi, đưa tay vỗ một cái vào mu bàn tay của hắn ta, sau đó đẩy hắn ta ra rồi nhanh chân rời đi.
Nàng ta đã không có cách nào ở trước mặt bất kỳ ai thể hiện sự yếu đuối của nàng ta, nàng ta không thể yếu ớt.
Gia tộc này còn đặt trên vai của nàng ta.
Tần Báo nhìn bóng lưng của nàng ta, lau nước mắt rồi đi vào phòng.
Hắn ta chán ghét nhìn người trên giường, người này cả một đời độc đoán, khống chế.
“Hồ đồ, hồ đồ!” Tần lão tướng quân nhìn hắn ta, vừa rồi nghe được hai chị em nói chuyện, ông ta vô cùng tức giận nhưng không thể đứng dậy được: “Nàng ta làm mọi thứ cũng là vì ngươi, góp một viên gạch cho tương lai của người, ngươi thân là con trai trưởng của Tần gia, muốn thừa kế sự vinh quang của gia tộc, nếu không có nàng ta, với năng lực của ngươi thì có thể làm cái gì?”
Tần Báo lạnh lùng nói: “Ta không muốn nàng hi sinh vì ta, ta và ngươi không giống nhau, trong lòng ngươi không có máu mủ tình thân, nhưng ta có. Đại phu nói ngươi mắc bệnh dịch, đây là báo ứng của ngươi."
Nói xong, hắn quay người đi.