Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Song kiếm hợp bích


trước sau

Kỳ vương không khỏi cười nói: “Không có làm cái gì hết, chỉ là nói cho hắn ta biết ngày thọ của hoàng thái hậu đã sắp đến rồi, bà ấy nói là thích những hạt ngọc trai tươi sáng đến từ Đông Hải, hắn ta vì để lấy lòng hoàng thái hậu, đã vội vàng đến Đông Hải tìm kiếm ngọc trai."

Kỳ vương nói vô cùng thờ ơ, nhưng mà Tô Thanh biết không phải là đơn giản như vậy, e là có cái gì đó đang chờ thái tử ở Đông Hải?

Trước kia cảm thấy thái tử Đại Chu là phế vật, không nên thân thiết, nhưng mà thái tử Bắc Mạc này là càng phế vật hơn nữa, còn độc ác vô tình, có không ít nữ tử ở trong kinh gặp phải độc thủ của hắn ta.

Đến Đông Hải, tháo bỏ xuống một cánh tay của hắn ta cũng tốt, một cái chân cũng tốt, dù sao thì cũng phải cho hắn ta chút bài học.

Sau khi Tào hậu đi rồi, hai người lại gặp hoàng đế, thông báo cho hoàng đế về thái độ của Tần Châu.

Hoàng đế giận dữ, đúng lúc này lại nhận được tin báo của quân Đại Chu ép đến từ nơi xa khoảng hai mươi dặm.

Hoàng đế Bắc Mạc luống cuống vội vàng hạ chỉ truyền triệu Trấn Quốc Vương gia và lão tướng quân vào cung, lại nhận được tin tức cả trấn quốc vương gia và lão tướng quân đều bị bệnh.

Truyền ngự y, ngự y nói hai người đều đã mắc bệnh truyền nhiễm?

“Hoàng thượng, tại sao vương gia với lão tướng quân lại cùng nhau mắc phải bệnh chứ, còn có Tần Châu kia nữa, bỗng nhiên lại thay đổi thái độ, chuyện này quá kỳ lạ.” Tào hậu nói.

Hoàng đế Bắc Mạc nâng lên khuôn mặt dữ tợn: “Hạ Thương Mai nói không sai, dịch bệnh đã hoàn toàn bạo phát rồi.”

“Sao ạ?” Tào hậu hốt hoảng.

“Trong khu bệnh dịch đã bẩm báo là số người tử vong càng ngày càng cao, từ lúc động đất đến nay đã có một trăm nghìn bách tính chết bởi vì động đất và dịch bệnh, đây vẫn là số ước tính mà thôi.” Hoàng đế thấp giọng nói.

“Tại sao lại có thế nói như vậy? Từ khi Thương Mai đến thì tình hình bệnh dịch vẫn còn chưa có nghiêm trọng như vậy, tại sao nàng ta đến đây rồi thì tình hình dịch bệnh lại còn tăng thêm?” Tào hậu không hiểu mà hỏi.

Gương mặt hoàng đế u ám: “Không phải là do Hạ Thương Mai dở trò, nàng ta không có năng lực lớn như vậy đâu.”

“Vậy thì như thế nào?” Tào hậu buồn bực nói: “Bây giờ nạn dân đều đã tràn vào trong kinh thành rồi, có thể ngăn cản được bao lâu nữa?”

Hoàng đế lạnh lùng cười: "Không cần phải ngăn cản đâu, đều đã sắp xếp cẩn thận rồi ”

“Sắp xếp như thế nào?” Tào hậu không hiểu, nhìn thấy vẻ mặt rất ngoan độc của hoàng đế, nàng ta bỗng nhiên đã hơi hiểu rồi: “Ý có hoàng thượng là sắp xếp nạn dân ở cùng một chỗ, rồi sau đó..."

“Không sai, sau đó phong tỏa toàn bộ An Thành, Khí Thành và La Huyện, bất cứ người nào cũng không được vào, và cũng không ai có thể được bước ra, một người bước ra thì giết một người, như thế thì không đến nửa tháng, tất cả bệnh nhân bị bệnh cũng sẽ mất tích, tình hình bệnh dịch cũng sẽ tốt hơn.” Giọng nói của hoàng đế âm trầm.

Đây là giết cả thành!

Tào hậu vui vẻ nói: “Chủ ý hay, còn có thể tiết kiệm được quân số đưa ra biên quang.”

“Ừ, chỉ là phải làm chút gì đó ở bên phía Tần Châu thôi.” Hoàng đế suy nghĩ một chút: “Lão tướng quân sợ là không thể khống chế được nàng ta."

Tào hậu nhìn hoàng đế, hạ giọng nói: “Có lẽ là Tần Châu nên phải đối lại, bây giờ Tào Tập cũng ra hồn rồi..."

Hoàng đế giận dữ mắng mỏ: “Hồ đồ! Tần Châu của hiện tại vẫn còn là Tần Châu lúc trước đã được đề bạc, nàng cũng đừng có nghĩ là muốn tiến cử Tào Tập, hắn ta vẫn còn chưa đủ tài năng, cách Tần Châu ra xa một chút.”

Tào hậu rụt lại: “Nhưng mà bây giờ phải làm sao đây, đại quyền ở trong tay của nàng ta, nếu như làm phản..."

Tào hậu không dám nói tiếp.

Hoàng đế thật sự không hiểu rõ tại sao cục diện lại thay đổi nhanh như vậy, rõ ràng là ông ta đang nắm quyền chủ động, đến bây giờ lại trở nên bị động như thế.

Mộ Dung Khanh và Hạ Thương Mai đã làm cái gì, rõ ràng là không làm cái gì hết, chỉ là phát tán một chút lời đồn, thế mà tại sao Tần Châu lại tin tưởng bên kia vậy chứ?. truyện teen hay

Đây là người mà ông ta đã trọng dụng mười năm trời.

Trong chuyện này, rốt cuộc là đã xảy ra sai sót ở đâu? Lẽ nào là ông trời thật sự muốn diệt ông ta?

“Hành động thanh trừ nhất định phải lập tức tiến hành, thừa dịp lời đồn vẫn còn chưa truyền đi rộng rãi, những châu phủ khác còn không biết chuyện này nhất định phải thực hiện cấp bách.” Hoàng đế đã quyết định: “Còn nữa, giết chết Hạ Thương Mai, như thế thì Tần Châu sẽ không bị nàng ta mê hoặc nữa.”

“Ở bên phía Mộc Trại xử lý như thế nào đây?” Tào hậu hỏi.

Hoàng đế rít một chữ từ trong kẽ răng: “Đốt!”

Tào hậu gật đầu: “Chuyện này... để Tào Tập đi làm?”

Tào Tập là
đệ đệ của nhà mẹ đẻ nàng ta, những năm gần đây nàng ta vẫn muốn tiến cử người nhà của mẹ đẻ, nhưng mà cho dù hoàng thượng vô cùng coi trọng và tin tưởng nhưng mà lại không chịu dùng người của Tào gia.

“Để hắn ta làm đi!” Rốt cuộc hoàng đế cũng đã thả lỏng.

Tào hậu mỉm cười đứng dậy, cúi người: “Vâng, thân thiếp sẽ sai người đi truyền chỉ”

Bây giờ Tào Tập chỉ vừa đảm nhận một chức quan nhàn rỗi trong binh bộ, vẫn luôn không được trọng dụng.

Là chưa có chí lớn, vẫn luôn không giãn ra, đây là bản thân của hắn ta cho rằng như vậy.

Loại người này tích lũy "chí lớn" một hồi lâu, một khi đã đạt được con đường để phát triển thì rất là ghê gớm.

Thương Mai biết rằng chiếc chìa khóa vàng chính là kim tiền thảo, rất kích động, cô nhanh chóng chạy lên trên núi. Nhưng mà giống như lời của Lâm Đan đã nói, Bắc Mạc khí lạnh, nhưng mà kim tiền thảo thì sinh trưởng ở nhiệt đới hoặc là á nhiệt đới, cho nên chạy lên ngọn núi vậy mà vẫn không tìm được.

Bây giờ dựa vào dược liệu do triều đình cung cấp thì không thể nào, nhưng mà dù sao thì Thương Mai cũng phải lấy trước được một chút dùng để làm thí nghiệm.

Cho nên cô đành phải để cho người ta truyền lời gọi Cao Phụng Thiên hỗ trợ mua chìa khóa vàng lên.

Nhưng mà Cao Phụng Thiên còn chưa có được chìa khóa vàng, hắn đã tự mang người đến đây.

“Vương gia ra lệnh cho ta đến đây đón mọi người đi.” Vẻ mặt của Cao Phụng Thiên nghiêm túc nói.

Thương Mai hỏi: “Đi hả? Tại sao lại phải đi cơ chứ? Ta đang tìm thuốc mà.”

“Hoàng đế lại có hành động lớn rồi.” Cao Phụng Thiên thấp giọng nói: “lần này ta đến đây để sơ tán thôn dân, hoàng đế của Bắc Mạc thì hay lắm, muốn đốt cả thôn.”

“Cái gì?” Thương Mai hoảng sợ: “Sao ông ta lại có thể đưa ra quyết định này được chứ? Nơi đây có mấy nghìn người mà.”

Cao Phụng Thiên cười lạnh: “Tính mệnh của mấy nghìn người đối với ông ta mà nói là cái thá gì chứ, ông ta đã sai người vào trong kinh thành và sắp xếp cho những nạn dân ở An Thành rồi, ông ta đã hứa là sẽ mang thực phẩm và đại phu đến đó, hơn nữa phong tỏa cả An Thành, Khí Thành và La Huyện, nhưng mà bất cứ người nào cũng không thể được bước chân vào, ngoại trừ những người mang lương thực và dược vật.”

“Đây không phải là chuyện tốt à?” Thương Mai không hiểu, tập trung nạn dân, đưa lương thực, đưa dược vật, không có vấn đề gì mà.

“Ông ta đã phái Tào Tập đi làm những chuyện này, hơn nữa những ngày nay lương thực được tìm kiếm đã nhanh chóng di chuyển về phía biên cương rồi."

“Ý của ngươi là?” Sắc mặt của Thương Mai thay đổi dữ dội: “Ngươi nói rằng ông ta muốn vây khốn những nạn dân này để bọn họ chết đói?”

“Không sai, Thanh phi đã thăm dò tin tức, hoàng thượng và Tào hậu đều có quyết định này.”

Cơn giận bao trùm Thương Mai, cô nắm chặt hai tay: “Tại sao ông ta lại có thể làm như vậy, những người này đều là con dân của ông ta mà.”

“Đối với ông ta mà nói, lãnh thổ mới là quan trọng nhất.”

“Là do ta đã sai rồi, ta không nên để cho người khác phát tán tin tức, ta đã hại những nạn dân này rồi.” Trong lòng của Thương Mai vô cùng đau đớn, nếu như không phải là cô công bố ôn dịch thì những nạn dân này cũng sẽ không tràn vào trong kinh.

“Người đừng tự trách mình, không có liên quan gì đến người hết, cho dù người không phát tán thì hoàng đế cũng không có ý định dừng lại, đến lúc đó ôn dịch vẫn sẽ bị phát tán như thường, bọn họ vẫn sẽ chết, chết vì bệnh, chết vì đói khát, kết quả cũng giống như vậy thôi.” Cao Phụng Thiên an ủi.

Thương Mai ổn định tâm trạng, bây giờ không phải là lúc để tự trách.

“Vương gia đâu rồi? Bây giờ vương gia đang ở đâu?” Thương Mai vội vàng hỏi.

“Vương gia đi tìm Long lão tướng quân rồi, sau đó Long lão tướng quân sẽ bắt tay với người của phái chủ hòa để ép cung, nhưng mà nên nhắc nhở trước rằng cần thiết phải có đủ binh mã mới có thể ngăn cản quân ngự lâm và quân mã tuấn thành. Cho nên là, điểm ấy cần phải nhờ Tần Châu.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện