Tấm lưng hắn chằng chịt vết thương, máu tươi vẫn còn chảy ra
Vậy mà hắn một chút cũng không kêu la
Tần Uyển Tình vừa thổi nhẹ vừa bôi thuốc, trong lòng nàng vô vàng sự áy náy
" Nếu đau cứ nói "
" Không sao sẽ nhanh thôi "
" Ai nhờ ngươi nhảy ra đâu chứ "
".... "
Tần Uyển Tình không ngừng nhỏ giọng nói, làm trái tim hắn ấm áp vô cùng
" Hơi đau "
" À, ta sẽ nhẹ tay lại "
Vũ Nhiên sung sướng hưởng thụ, biết vậy những lần trước hắn bị thương nhiều hơn rồi
Nàng buột tấm băng trắng mỏng xung quanh lưng hắn, tay còn chạm nhẹ một cái xem đã buột chắc chưa
" Ngươi nghỉ ngơi đi "
Nói rồi nàng ôm chậu nước đỏ thẳm ra ngoài
Vũ Nhiên càng vui vẻ hơn, đây là phòng của nàng mà, cuối cùng cũng không bị ruồng bỏ nữa
----
Ngoài sân viện
" Muội không sao chứ? " Tần Thiện tóc hơi rối, chăm chú quan sát khắp người nàng
" Không sao, may mà có Nhiên giúp " Nàng cười nhẹ, an ủi vài câu trấn an vị ca ca
Tần Thiện hơi ngây người, từ lúc nào mà muội ấy thay đổi cách xưng hô với Tam vương gia rồi
" Mẫu hậu muốn gặp muội, hình như người vẫn còn sợ hãi lắm "
" Vâng, bây giờ muội qua đấy "
Tần Uyển Tình đi thêm vài bước chợt dừng lại, miệng cười bất đắc dĩ
" Lục huynh, cõng muội được không? " Thật ra nàng hoàn toàn có thể đi tới đấy, nhưng chậm hơn rất nhiều, sợ mẫu hậu lại mong
" Được, mau leo lên " Tần Thiện hơi khụy gối xuống, rất tự nhiên nhận lời
Mặc dù nàng đã 16 nhưng dáng người khá nhỏ nhắn, Tần Thiện cõng nàng dễ dàng
" Muội còn nhớ hồi nhỏ huynh hay cõng muội thế này "
" À, mấy lần mà muội bị Tứ ca phạt, ta đều cõng muội chạy cả " Sau đấy ta còn bị Tứ ca bắt lại, bị phạt quỳ trên vỏ mít nữa, nhưng hắn không nói, có những chuyện, giấu trong lòng mãi sẽ tốt hơn
" Vâng "
Sóng mũi nàng hơi cay cay, tay càng siết chặt cổ Tần Thiện
Lục huynh, cho dù là ai đi nữa, muội cũng sẽ bảo vệ bọn huynh
---
Hoàng hậu thấy nữ nhi của mình, cổ họng cứ nghẹn lại, ôm ấp Tần Uyển Tình không thôi, đứa bé này ngốc lắm, bản tính của nó ngây thơ đến vậy mà
Bà lại hết lần này đến lần khác gây họa cho nó
" Mẫu hậu, nhi thần không sao cả " Tần Uyển Tình vuốt vuốt tấm lưng của hoàng hậu, cười nhẹ, giọng nói trầm ấm thoải mái
Nhìn thấy vậy bà càng xót hơn
Đứa bé này rất hay che dấu tâm trạng của mình, chưa bao giờ thật sự bộc lộ rõ cả
Vết thương đau đến vậy mà vẫn còn có thể cười
Thật ra bà không biết được, vốn dĩ Tần Uyển Tình không hề thấy đau, nàng tập võ bao nhiêu năm, vài vết thương này thấm thá
gì, nhưng nàng càng nói thì hoàng hậu càng xót nên thôi, im lặng là vàng
Tối hôm ấy, nàng ở lại ăn tối cùng hoàng hậu và hoàng thượng, lúc về còn cầm theo một giỏ cơm cùng thuốc cho Vũ Nhiên
" Muội muội, lên đi " Tần Hiên ngồi xuống, chỉ vào lưng mình
Tần Uyển Tình còn ngây ngốc
" Mau nào, thằng oắt con kia bị đau bụng rồi "
" Thái tử đại nhân chịu cõng muội à? " Tần Uyển Tình cười phì, trong lòng ngập tràn ấm áp
" Đặc ân riêng dành cho muội đấy " Tần Hiên vừa cõng vừa đùa
" Muội nhớ hồi nhỏ ta hay cõng muội chạy trốn mỗi lần muội bị Tứ đệ phạt không? " Sau đấy ta bị đập cho một đống sổ sách vào đầu, làm hơn một tháng mới xong
" Muội nhớ " Thật sự thì hồi đấy các huynh đều đứng ra gánh tội hết giùm nàng cả
Thái tử ca là một người tốt, ai cưới được huynh ấy là phúc khí của họ, nàng kiếp này làm muội muội của huynh ấy chính là phúc khí của nàng
" Tứ đệ quả là ông cụ thật đấy, đâu giống như tam đệ chứ " Tần Hiên hơi bểu môi
Tần Uyển Tình cười xòa
" Đệ như vậy đấy " Tần Phúc trầm giọng nói, hắn dựa vào gốc cây to bên cạnh
Lưng của Tần Uyển Tình hơi lạnh, miệng cứng đờ
" Ta có nên chạy không? " Tần Hiên chảy xuống một giọt mồ hôi, cân nhắc sự việc
" Không cần chạy, đệ đến đưa thuốc thôi, muội nhớ bôi thường xuyên vào, bữa sau còn ngu ngốc như vậy thì ta sẽ phạt nặng đấy "
" Muội hiểu "
Tần Phúc thở dài một cái, xoa nhẹ đầu nàng, hắn biết rõ nàng có hứa cỡ nào thì vẫn đâm đầu làm bậy thôi, vẫn cứ luôn ngang bướng đáng ghét như vậy
Nàng cười hì lấy lòng vài cái, nàng biết tứ ca phạt nàng chỉ muốn cho nàng một sự răn đe thôi, lúc nào cũng đều phạt nhẹ cả, tại các vị ca ca của mình nhúng tay vào nên mới thê thảm đến vậy
Một phút mặc niệm cho họ