Bạch Nguyệt Di tức giận mà vọt vào trong điện, suýt chút nữa đã đụng ngã cung nữ đang ngăn cản nàng ta tiến vào trong.
"Làm càn, ngươi thân là trắc phi Thần Vương phủ mà lại hành sự lỗ mãng như thế, dám đang không có thông truyền xông vào trong điện, ngươi đến tột cùng có có để bổn cung vào mắt không? Cũng khó trách Ngọc Thư nói ngươi hoành hành ngang ngược ở Thần Vương phủ, những gì bổn cung dặn dò ngươi không hề để tâm phải không?"
Vốn Bạch Anh Dao còn chưa tin hoàn toàn những gì Thẩm Ngọc Thư nói, nhưng những gì Bạch Ngọc Di làm bây giờ thật sự khiến bà ta nổi giận.
Bạch Nguyệt Di tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nàng ta đưa tay chỉ vào Thẩm Ngọc Thư đang đứng ở một bên xem náo nhiệt, hận không thể nhào tới xé rách cái miệng của hắn ra.
"Ly Vương điện hạ đổi trắng thay đen, thiếp mới là người bị hại, quý phi nương nương cứ dung túng bao che như vậy sao?"
Khi Bạch Anh Dao nghe thấy Bạch Nguyệt Di đổi cách xưng hô thì biết nàng ta đang tức giận, nhưng lại không muốn ở trước mặt đám cung nữ bị nàng ta làm cho mất mặt, cho nên cố giả bộ tức giận mà khiển trách: "Mới vừa rồi ngươi nghênh ngang xông vào tẩm cung của bổn cung như thế nào trong lòng ngươi tự rõ, lại còn dám vừa ăn cướp vừa la làng".
"Ah, quý phi nương nương đây là đang chỉ trích thiếp không tuân theo quy củ sao? Quý phi nương nương muốn khiển trách thiếp như nào, thiếp đều nhận hết, cùng lắm thì mất một cái mạng mà thôi".
Bạch Nguyệt Di cũng là tức giận mà nông nổi, trong lời nói không cố kỵ chút nào, một câu tiếp một câu chống đối, chọc giận Bạch Anh Dao đang ngồi ngay ngắn trên ghế cũng suýt chút nữa lật bàn.
"Ngươi quỳ xuống cho bổn cung! Từ khi ngươi còn bé bổn cung đã hết lòng dạy dỗ là để cho ngươi dùng dáng vẻ thô bỉ không chịu nổi đó đến đối nghịch với bổn cung sao?"
Bạch Anh Dao chợt vỗ bàn, trợn tròn hai mắt, không duy trì nổi hình tượng cao quý của mình nữa, trà trản trên bàn dài nạm vàng bị cái đập bàn đó mà rung lắc, làm rớt ra mấy giọt nước trà.
Thẩm Ngọc Thư nhìn hai người trước mặt đang đối chiến như cọp mẹ, trong lòng âm thầm nghĩ, mọi chuyện đang diễn ra theo kế hoạch của mình, không sai chút nào.
Bạch Nguyệt Di vô cùng không cam lòng mà quỳ trên đất, trên khuôn mặt vốn dĩ đã khí sắc không tốt giờ đây có thêm hai hàng lệ.
"Nương nương xin bớt giận, Bạch trắc phi vừa mới vào vương phủ không lâu nên còn chưa quen, người cho Bạch trắc phi thời gian thích ứng là được".
Đại cung nữ ở một bên nhỏ nhẹ khuyên giải, hai người kia đúng là tổ tông sống, vừa vào cung đã chọc cho quý phi nương nương được an sanh.
"Hừ! Cho nó thời gian thích ứng, vậy ai cho bổn cung thời gian nguôi giận?"
Cơn tức giận của Bạch Anh Dao càng ngày càng có dấu hiệu dâng cao, mắt thấy tình thế đã mất khống chế, lúc này Thẩm Ngọc Thư mới chậm rãi khoan thai mà đứng dậy.
"Bản vương gọi ngươi một tiếng biểu tỷ là đang nể mặt mũi của mẫu phi.
Ngươi không ngại thì đi hỏi thử xem ở Bạch gia có ai dám lớn lối với bản vương như vậy, sợ rằng trừ ngươi ra thì không còn ai khác".
Thẩm Ngọc Thư nói bóng gió Bạch Nguyệt Di nếu như không có Bạch Anh Dao để dựa vào thì nàng ta ở vương phủ chẳng là cái đinh gì.
"Không phải Ly Vương điện hạ trước đây gây chuyện, suýt chút nữa hại đến tính mạng của ta, chẳng lẽ ta còn phải mang ơn Ly Vương điện hạ hay sao?
"Chuyện hạ độc vừa rồi Ngọc Thư đã nói với bổn cung, nó chỉ là muốn hù dọa ngươi một chút, ai ngờ ngươi..."
Trong lòng Bạch Anh Dao bắt đầu có chút bất an, tức giận nơi đáy mắt cũng dần dần tiêu tán.
Bà ta biết rõ việc này nếu như truyền tới tai Hoàng thượng, hoặc là truyền tới tai phi tần khác trong cung thì con trai bảo bối của bà ta kiểu gì cũng không thoát tội được, thậm chí còn có thể lưu lại trò cười cho thiên hạ bàn tán.
Bà ta muốn cực lực trấn an Bạch Nguyệt Di, vừa muốn khiến Bạch Nguyệt Di tiếp tục phục ở dưới chân mình, cho nên chỉ có thể thỏa hiệp, đợi cho được chuyện rồi thì sẽ bỏ nàng ta.
Bạch Anh Dao đè xuống cơn tức giận trong lòng, cho Bạch Nguyệt Di ngồi, rồi lại lập tức truyền thái y trong cung đến đây khám và chữa bệnh cho Bạch Nguyệt Di, nhìn xem thân thể gân cốt của nàng ta có dấu hiệu trúng độc không, dù sao bà ta không thể để con trai mình gánh tội được.
Sau đó Bạch Anh Dao lại phân phó, phái người đi mời Mộc Vân Cẩm vào cung.
Chuyện này có liên quan đến nàng, không thể tùy tiện buông tha được.
Không bao lâu sau, Mộc Vân Cẩm đã đến ngoài điện chờ gặp.
"Truyền Thần Vương phi vào điện."
Tiểu thái giám ở một bên phụ xướng một câu, Mộc Vân Cẩm dưới sự hướng dẫn của cung nữ thản nhiên vào cung.
Vốn dĩ nàng còn định nghỉ ngơi thật tốt, đêm qua bị ốm đau dằn vặt một đêm, lúc này cả người mệt mỏi không chịu được, hận không thể khất luôn tại chỗ.
"Thiếp thỉnh an quý phi nương nương, quý phi nương nương vạn phúc kim an".
Mộc Vân Cẩm cố nén khó chịu, vẫn rất quy củ hành lễ với người trước mặt.
Bạch Anh Dao nhìn Mộc Vân Cẩm sắc mặt có bệnh, nhất thời sinh lòng nghi hoặc.
"Thần Vương phi đây là thế nào, sao trông mặt lại có vẻ mệt mỏi?"
"Hồi bẩm quý phi nương nương, đêm qua thiếp bị đau đầu ngất đi, đến tận sáng nay mới tỉnh lại, cho nên sắc mặt có hơi kém".
"Lại có việc này sao, bổn cung vừa rồi vừa mới truyền thái y qua đây, tiện thể khám cho ngươi xem thế nào."
"Đa tạ quý phi nương nương ưu ái, thiếp đã không còn gì đáng ngại.
Bệnh này của thiếp là di truyền từ bụng mẹ, thi thoảng phát tác một lần, qua rồi lại không sao nữa".
Bạch Anh Dao khẽ giương mắt, quan sát Mộc Vân Cẩm từ trên xuống dưới một lần, trong ánh mắt lộ ra sự sắc bén, dù cho biết được nàng lúc này thân thể không lanh lẹ bà ta cũng chưa từng hạ lệnh ban thưởng ghế ngồi, để Mộc Vân Cẩm đứng ở nơi đó.
Lúc này Bạch Nguyệt Di đã ngồi ngay ngắn ở trên ghế nghiêng đầu nhìn chằm chằm Mộc Vân Cẩm, tiếu ý châm chọc dào dạt ở trên mặt, nào còn sót lại vệt nước mắt nào.
Tuy là lúc này nỗi lòng Bạch Nguyệt Di còn chưa nguôi, nhưng khi nhìn Mộc Vân Cẩm phải ăn quả đắng, trong lòng nàng ta lại cảm thấy sảng khoái cực kỳ, vô tình quên mất việc bị Bạch Anh Dao khiển trách cả buổi không còn một mảnh.
Mộc Vân Cẩm khó khăn lắm liếc mắt nhìn Bạch Nguyệt Di đang đắc ý, lập tức lại chuyển ánh mắt sang người Thẩm Ngọc Thư.
Hắn tới đây rất nhanh, mới vừa rồi còn đang chê khả năng vẽ của nàng làm người ta lo ngại, bây giờ đã tiến cung rồi, không biết có