Có lẽ là bởi vì mới tỉnh lại nên cả người Mộc Vân Cẩm vẫn ở trong trạng thái ngây ngốc.
Nàng duỗi người, rồi lại giống như một con trùng nhỏ rúc ở trong chăn gấm, cả người cuộn thành một đoàn, nặng nề thiếp đi.
Cửa sổ bên giường êm bị mở ra phân nửa, một tia gió mang hơi lạnh thổi qua, khiến buổi tối mùa thù có cảm giác man mát.
Thẩm Diệu Thần từ trên giường êm đứng dậy, ngón tay thon dài đè lại khung cửa sổ, rất sợ sẽ gây ra tiếng ồn đánh thức người trên giường.
Thẩm Diệu Thần sửa sang hồ sơ trên giường xong, lập tức cởi ngoại bào nhẹ chân đi tới bên giường ngồi xuống.
Ngón tay với những khớp xương rõ ràng của hắn vuốt ve trên khuôn mặt Mộc Vân Cẩm, dãn hai hàng chân mày đang chau lại ra, đầu ngón tay nóng bỏng xẹt qua lông mi của nàng rồi lại theo đó trượt xuống, đầu mũi nhiễm nhiệt độ ở đầu ngón tay hắn, cánh môi đỏ ửng ở dưới ánh nến như thêm căng mọng bóng nước.
Lòng bàn tay của Thẩm Diệu Thần dừng lại ờ bên môi Mộc Vân Cẩm, chậm rãi vuốt ve, trên mặt là vẻ tình nhu và cưng chiều vô hạn.
Rốt cuộc từ lúc nào hắn đã sinh ra những tâm tư không nên có với nàng?
Thẩm Diệu Thần chậm rãi thu tay về, lúc này Mộc Vân Cẩm cực kỳ không an phận để lộ cánh tay ra.
Nam nhân bất đắc dĩ cười, bỏ bàn tay tác loạn của nàng vào trong chăn gấm, còn giúp nàng kéo lại góc chăn.
"Bản vương nên giữ nàng như thế nào cho phải đây? Bản vương một lòng một dạ đều đặt ở trên nàng, nếu như giữa đường thu lại chẳng phải là mất nửa cái mạng của bản vương rồi sao?"
Thẩm Diệu Thần nỉ non, động tác trìu mến vén một lọn tóc rũ xuống của nàng qua sau tai, đầu ngón tay lần nữa vô ý chạm vào da thịt vô cùng mịn màng của nàng.
Hắn giống như điện giật bỗng dưng thu tay về.
Hắn chớ nên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lại càng không nên cất giấu suy nghĩ bất chính đối với nàng như vậy.
Nhưng lúc này hắn có thể sâu sắc cảm giác được, nếu như mình buông lỏng tay nàng ra, liệu cuộc đời này sẽ chỉ còn lại tiếc nuối, liệu kiếp này hắn có thể nắm tay nàng cùng nhau đi tới già.
Năm tháng trôi qua, liệu hắn có phải mang nỗi tưởng niệm vô tận về nàng hay không...
Hắn không muốn về sau đều sống ở trong hối hận, Thẩm Diệu Thần nghĩ như vậy đấy.
Hắn nhất định phải vững vàng nắm chặt tay cô gái này, hai người cùng nhau từng bước đi tới phần cuối cùng của sinh mệnh.
Đêm lạnh như nước, thời gian từng giờ từng giờ trôi qua.
Thẩm Diệu Thần cứ lẳng lặng như vậy nhìn chăm chú thiên hạ đang ngủ say, dù hắn tinh lực có tốt đến mấy cũng nhịn được quá nửa đêm canh ba.
Thẩm Diệu Thần nhẹ nhàng xốc lên góc chăn, rồi nằm lên giường.
Bên gối là người trong lòng, trong mũi đều là mùi hương nhàn nhạt từ nàng tản ra.
Lúc này hắn chợt cảm thấy thỏa mãn cực kỳ.
Cái cảm giác hạnh phúc tràn trề này bao quanh thân hắn, trái tim ở trong lồng ngực kịch liệt đập thình thịch.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong, nhu hòa lại mờ ảo, bốn phía thật yên tĩnh.
Thẩm Diệu Thần trở mình hướng mặt vào trong giường, một tay xuyên qua vai Mộc Vân Cẩm, một cánh tay khác ôm nàng vào trong ngực.
Hắn thưởng thức người trước mặt, hô hấp hòa vào nhau ở trong không khí như lẫn một tia mập mờ.
Lông mi của nàng vừa dài vừa cong, tinh mịn như bươm bướm vỗ cánh, môi của nàng mấp máy, như thể đang chờ đợi người ta tới nếm thử.
Thẩm Diệu Thần chỉ cảm thấy toàn thân căng thẳng như dây cung bị kéo căng, trong đầu ầm ầm nổ tung, trống rỗng khiến hắn nhất thời luống cuống.
Bên tai hắn hồng thấu, theo ánh trăng có vẻ phá lệ say lòng người.
Thẩm Diệu Thần vô ý thức duỗi tay đè chặt ngực nơi có trái tim đang cuồng loạn, vội vàng khoác ngoại bào rồi vọt ra sân, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng như đang cười nhạo sự khiếp đảm của hắn.
Hứng gió mát hồi lâu, Thẩm Diệu Thần mới phát giác được, cảm giác khô nóng toàn thân đã chậm rãi biến mất, hô hấp cũng đã đều đặn.
...
Sáng sớm hôm sau, Mộc Vân Cẩm chậm rãi tỉnh lại.
Trong chớp mắt nàng đưa tay sờ sờ bên gối đã trống không, nhưng đêm qua nàng mơ mơ màng màng nhận thấy được có người ngủ ở bên cạnh nàng, hình như còn bế nàng nữa?
Vân Sơ bưng một chậu nước ấm tiến đến hầu hạ Mộc Vân Cẩm rửa mặt.
Trong lòng Mộc Vân Cẩm buồn bực không thôi.
Hôm qua không phải Vương gia nói muốn ngủ lại Yêu Nguyệt Cư sao, bốn bề vắng lặng chứng minh hắn vẫn chưa làm như vậy, ngược lại khiến cho Mộc Vân Cẩm thở dài ra một hơi.
"Vương gia đâu?"
Vân Sơ cười khanh khách đưa lên một chiếc khăn gấm đã giặt ướt, quy quy củ củ đáp lời: "Vương gia sáng sớm đã luyện kiếm ngoài sân, có lẽ là lo sẽ quấy rầy mộng đẹp của chủ tử, còn phân phó tụi nô tỳ gọi chủ tử dậy muộn một chút.
Mộc Vân Cẩm như đã tỉnh ngộ gật gật đầu, trong lòng đã xác định Vương gia vẫn chưa ngủ lại ở Yêu Nguyệt Cư.
Vân Sơ một mực len lén cười, chọc cho Mộc Vân Cẩm trợn tròn mắt.
"Nha đầu nhà em tự dưng ở đó cười gì? Không phải là trên mặt chủ tử của em dính gì dơ bẩn đó chứ?"
Lời này vừa nói ra, Vân Sơ cười càng vui vẻ hơn, cười run rẩy cả người không thể ngừng được.
"Chủ tử, đêm qua Vương gia vẫn ở lại chỗ này, chủ tử không cảm thấy khó chịu sao?"
Mộc Vân Cẩm tất nhiên nghe rõ ý tứ trong lời nói của Vân Sơ, giả bộ cáu giận ném khăn gấm vào trong chậu, bọt nước văng lên làm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Sơ.
"Nha đầu này nói bậy gì đó? Đêm qua Vương gia vẫn chưa ngủ lại ở chỗ bản vương phi, em đừng nói luyên thuyên".
"Sao chủ tử dám chắc ạ? Nếu chủ tử không tin có thể gọi Dạ Hạo mà hỏi, đêm qua hắn trị thủ ở chỗ nào".
Vân Sơ vắt khô khăn gấm rồi bưng chậu nước đi ra.
Mộc Vân Cẩm ngắm nhìn bốn phía, lại liếc mắt nhìn hồ sơ trên giường êm.
Hóa ra tất cả những gì xảy ra trong tối hôm qua không phải là một giấc mộng.
"Đêm qua Vương phi ngủ có ngon không? Xem ra có bản vương ở đây, Vương phi không cần uống thuốc cũng khỏi bệnh".
Thẩm Diệu Thần đưa kiếm trong tay cho Dạ Hạo ở bên cạnh.
Mộc Vân Cẩm nhìn Dạ Hạo, mặt lộ vẻ muốn nói lại thôi.
Thẩm Diệu Thần hơi chớp mắt, liếc nhìn Dạ Hạo, trong ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng.
Dạ Hạo liên tục rũ mắt xuống, ôm thanh kiếm kia xám xịt đi ra khỏi phòng.
"Vương phi có chuyện muốn nói với Dạ Hạo à? Nhưng hắn có việc bận, cho nên Vương phi có chuyện gì có thể nói cho bản vương nghe".
Thẩm Diệu Thần liêu bào ngồi ngay ngắn ở bên người Mộc Vân Cẩm.
Hắn cầm lấy ly trà rót một chén rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Bên môi nam nhân trượt rơi một giọt nước, theo cổ trườn xuống.
"Vương phi chậm chạp không rời giường, đây là đang