Đã nhiều ngày nay, Mộc Vân Cẩm nhân lúc rảnh rỗi chuyên tâm nghiên cứu vẽ tranh, còn Hạ Thiền được đưa tới trang viên sản nghiệp dưới danh nghĩa vương phủ để tránh gặp phải Bạch Nguyệt Di.
Hạ Thiền có chút mang ơn với sự sắp xếp của Mộc Vân Cẩm.
Cô ta không xa cầu điều gì khác, chỉ mong có thể bình an vững vàng vượt qua quãng đời còn lại đã là may mắn vạn phần, bằng không nếu như tiếp tục ở lại Bạch phủ thì cô ta sẽ sớm thành một bộ xương khô.
"Chủ tử, Hạ Thiền thật sự có thể an phận ở trong trang viên, không tác quái sao?"
"Vì sao em lại hỏi như thế?"
"Nô tỳ chẳng qua là cảm thấy, nếu cô ấy không có dã tâm như Bạch trắc phi, đợi sau khi Bạch trắc phi vác đá đè chân mình rồi cô ấy cũng có thể bình an sống hết nửa đời sau".
"Dã tâm ai cũng có, nhưng cho dù cô ta có thì cũng bị Bạch Nguyệt Di bằng mọi cách phá hoại triệt để nên đã thôi tâm tư rồi, chung quy cô ta giờ chỉ muốn thoát khỏi cái lồng giam của Bạch phủ thôi".
Mộc Vân Cẩm buồn chán ngồi trên băng ghế đá ở ngôi đình giữa hồ.
Nàng ném thức ăn cho cá vào trong hồ, thu hút được một bầy cá chép vàng tới ăn.
"Chủ tử, mấy kẻ kỳ quái ngồi ở ngoài phủ Vương gia đã phái người điều tra kỹ rồi, tất cả đều là mưu kế của Bạch trắc phi.
Bạch trắc phi thật đúng là tận hết sức lực để bôi nhọ danh tiếng bên ngoài của chủ tử".
Vân Sơ bưng một đĩa thức ăn cho cá nhỏ ở trong tay, thi thoảng lại đưa tới cho Mộc Vân Cẩm.
"Ah? Bạch trắc phi đã nhiều ngày không có động tĩnh, việc ở phủ trưởng Công chúa cô ta cũng không thực hiện được nên dĩ nhiên phải tìm cách khác, bằng không sao vị trí Thái tử phi có thể rơi vào tay cô ta đây?"
"Nô tỳ thấy có lẽ do Bạch trắc phi có chút cảnh giác.
Chủ tử bình yên vô sự trở về vương phủ, Thái tử tự dưng lại bị đánh không dám xuất phủ, tất cả dấu hiệu đều cho thấy việc này rất kỳ lạ, Bạch trắc phi nào còn dám tùy ý làm bậy".
Vân Tấn giờ đang ở một bên đứng trung bình tấn, trên trán đã thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.
"Vân Sơ, Vân Tấn vốn có võ công bàng thân, chỉ là không quá xuất sắc mà thôi, vì sao lại phải bắt đầu từ trung bình tấn cơ bản nhất?"
"Chủ tử người có điều không biết.
Vân Tấn suốt ngày một lòng một dạ chỉ chuyên chú luyện độc đan, võ công đã sớm hoang phế, nếu như không luyện từ cơ bản, nô tỳ lo lắng lần sau cô ấy có thể vì thực lực không địch lại đối phương mà thua trận, thậm chí cơ hội dùng độc phấn cũng không có".
Vân Sơ tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn khiến người ta cảm thấy thật đáng yêu.
"Chủ tử, người đừng nghe cô ấy nói bậy.
Trước đây nô tỳ đi theo sư phụ học luyện chế độc đan như nào, sư phụ cũng không nghiêm khắc yêu cầu nô tỳ phải luyện được võ công thượng thừa, bởi vì...võ công của sư phụ nô tỳ cũng không bằng ai".
Vân Tấn vừa dứt lời, Vân Sơ liền phụt cười thành tiếng, thức ăn trong tay theo động tác vui cười mà không ngừng rơi xuống hồ, khiến cho đám cá trong hồ rất vui sướng, tranh nhau giành ăn, tạo ra một hồi rung động lăn tăn trên mặt hồ.
"Được rồi được rồi, em cứ chọc ghẹo Vân Tấn thôi.
Người ta vô cùng am hiểu luyện chế độc đan, cẩn thận Vân Tấn tùy tiện ném ra một loại độc phấn cũng có thể khiến em nghe lời đấy".
Chủ tớ ba người đang cười nói, bỗng nhiên có một đứa nha hoàn chạy về phía đình.
"Chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?"
Mộc Vân Cẩm thẳng người, bình tĩnh nhìn về nha hoàn đang lộ vẻ mặt quái dị.
"Nô tỳ...!Nô tỳ tới để bẩm báo, Quý phi nương nương nghe nói Vương phi gần đây cải thiện kỹ năng, cho nên...!Cho nên Quý phi nương nương tự mình tìm một vị họa sĩ tới trong phủ cho Vương phi".
Nha hoàn nói xong, không tự chủ giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, như thể sau lưng có bầy sói dữ đang đuổi theo cô ta vậy.
"Ồ? Quý phi nương nương chu đáo tỉ mỉ như vậy sao, bản vương phi thật không biết nên tạ ân như thế nào".
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Vân Cẩm luôn thể hiện sự bình tĩnh, khiến người ta không nhìn ra nàng đang suy nghĩ cái gì.
Quý phi nương nương lần này sợ là lại muốn giở mưu kế gì rồi, bất luận là âm mưu quỷ kế gì nàng cũng sẽ tiếp.
"Nô tỳ không biết, nô tỳ chỉ nghe lệnh tới đây truyền lời".
"Chủ tử, nha đầu kia trông khá quen".
Vân Sơ nhắc nhở như vậy, Mộc Vân Cẩm cố tình nhìn nha hoàn trước mặt thêm vài lần.
"Đích xác có chút nhìn quen mắt, ngẩng đầu lên để bản vương phi nhìn xem".
"Ngươi nghe lệnh của người nào? Không phải là Bạch trắc phi đó chứ?"
Mộc Vân Cẩm cười nhạt thật đẹp, cúi đầu lần nữa nhìn về phía cá giữa hồ, mỉm cười nói thủ đoạn này của Bạch Nguyệt Di quá mức thấp kém rồi.
"Nô tỳ...!Nô tỳ thật sự đã từng hầu hạ Quý phi nương nương, sau đó nô tỳ bị Quý phi nương nương đưa tới đây làm nô tỳ thiếp thân hầu hạ Bạch trắc phi".
"Quý phi nương nương yêu thương cháu gái ruột của mình ở trong vương phủ thật đấy.
Bản vương phi biết rồi, ngươi trở về phục mệnh đi".
Mộc Vân Cẩm thấy cơ thể có chút mệt mỏi nên đuổi nha hoàn tới bẩm báo đi.
Nha hoàn kia giống như được đại xá, xoay người sang chỗ khác nhanh nhẹn vô cùng.
"Bây giờ chủ tử phải đi gặp tên họa sĩ đồ bỏ đó sao?"
"Người ta mệt mỏi, hôm nay không đi tiếp kiến vị họa sĩ từ trong cung này nữa, em thay ta chu toàn một phen, ngày mai gặp ở khách sảnh sau".
Mộc Vân Cẩm dứt lời liền đứng dậy đi về phía hành lang nối với hồ nước, "Phong cảnh ngày thu thật đẹp, nhưng lại bị kẻ không có mắt phá hỏng tâm trạng cho cá ăn của bản vương phi".
"Chủ tử không cần phải lo lắng, họa sĩ mới tới có thể còn thú vị hơn cả cá vàng".
"Nha đầu em lúc nào cũng nói bậy, người sống sờ sờ làm sao có thể so với con cá không buồn không lo trong hồ này được".
Vân Sơ cùng Vân Tấn nhìn nhau cười, tâm tình hai chủ tử có vẻ không tồi.
Sáng sớm hôm sau, Mộc Vân Cẩm từ sớm đã rời giường.
Nàng có phần nóng lòng muốn xem họa sĩ mà Quý phi nương nương mời tới rốt cuộc là người như thế nào.
Chủ tớ ba người lảo đảo đi tới phòng khách, liếc mắt liền liếc thấy có một mỹ nhân đang đứng ở trước hoa cúi đầu ngửi hương.
Mộc Vân Cẩm thoáng chốc sửng sốt.
Quý phi nương nương không mời một nam họa sĩ tới, mà gọi là một tiểu yêu tinh biết câu dẫn người khác cũng