Ninh Hàm Chi từ đầu đến cuối cũng không dám ngẩng đầu nhìn Hoàng đế ngồi ở trên thủ chứ đừng nói tới việc nhìn thấy Thánh nhan.
"Ah? Quả thực như vậy sao? Trước đây nếu không phải trẫm nghe thấy nha đầu kia sống không được bao lâu nữa thì nào sẽ tứ hôn cho Thần Nhi.
Có phủ Thừa tướng chống lưng là một sự giúp đỡ lớn, trẫm sao có thể giao một thế lực cường thịnh như vậy cho Thần Nhi được? Trong tất cả Hoàng tử Thần Nhi là người thông tuệ nhất, trẫm không cho phép loại Hoàng tử thông minh như vậy tồn tại trên đời này".
Ninh Hàm Chi chấn động toàn thân, ánh mắt càng thấp xuống vài phần, đầu vai hơi run đã để lộ tâm tư thấp thỏm của nàng ta.
Loại phụ thân gì mà ngay cả con trai của mình cũng không bỏ qua, thời thời khắc khắc đều lo lắng các Hoàng tử mơ tưởng đến ngôi vị Hoàng đế của mình.
Hiện nay Hoàng đế Thẩm Lương chính là một kẻ như vậy, lập Thái tử chỉ là đang ngụy trang mà thôi, khơi mào tranh chấp giữa các Hoàng tử mới là mục đích cuối cùng.
Ông ta muốn làm ngư ông đắc lợi, thật sự khiến người ta phải kinh sợ.
"Ngươi làm người rất có lòng dạ, theo thuộc hạ của trẫm báo lại, ngươi ở Thần Vương phủ bày ra vẻ si tình, rốt cuộc là tấm chân tình hay là giả vờ?"
"Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ huyên tâm thuần phục Hoàng thượng, cam nguyện vì Hoàng thượng nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ".
Ninh Hàm Chi vẻ mặt kiên nghị nhìn về phía Thẩm Lương thể hiện sự quyết tâm.
Cầu độc mộc bởi vì hiểm hẹp mà rơi rụng rất nhiều người, nàng ta nhất định sẽ một mình đi qua cây cầu độc mộc, hướng tới đỉnh cao nhân sinh ở trước mắt.
Còn về tình cảm, chỉ cần nàng ta dũng cảm trèo tới đỉnh cao nhân sinh rồi, Thẩm Diệu Thần chung quy sẽ chỉ là vật trong tay nàng ta.
Bây giờ hắn từ chối nàng ta như thế nào, tương lai nàng ta nhất định phải khiến hắn quỳ phục dưới chân, cầu xin nàng ta thương tiếc yêu thương hắn.
"Không dám là được rồi.
Nếu ngươi chung tình với con trai trẫm, trẫm cũng không phải là không thể thành toàn với ngươi, chỉ là trẫm muốn nhắc cho ngươi biết trước, giang sơn này mãi mãi là của trẫm, ngôi vị Hoàng đế này cũng sẽ ở dưới chân trẫm không bao giờ thay đổi".
Ninh Hàm Chi biết, kẻ trước mặt nhìn có vẻ sẽ thành toàn cho nàng ta, kì thực chỉ là đang thử thăm dò nàng ta, nàng ta nào có khờ dại mà tin tưởng.
"Ngươi có phát hiện ra điều gì khác thường không? Thí dụ như Thần Vương phi có bản lĩnh đặc thù không, vì sao nhiều năm qua bởi vì sức khỏe suy yếu nên không học cầm kỳ thư họa, nhưng bây giờ hết lần này tới lần khác lại mời họa sĩ tới dạy vẽ tranh?"
Thẩm Lương cúi đầu không ngừng phê duyệt tấu chương, tấu chương xếp thành từng nùi khiến cho vẻ mặt ông ta càng lúc càng thô bạo.
"Cái này...!Nô tỳ cũng không biết, nô tỳ vốn định ở trong Thần Vương phủ quan sát Vương phi một thời gian, nhưng không biết tại sao Vương gia biết nô tỳ được Quý phi nương nương phái tới, không đợi nô tỳ bắt đầu dạy vẽ đã đuổi nô tỳ về cung".
"Thần Nhi kiêng kị Quý phi như vậy sao? Chớ không phải là có nguyên do gì khác à?"
Thẩm Lương ngước mắt nhìn Ninh Hàm Chi, đáy mắt đen tối không rõ.
"Hồi bẩm Hoàng thượng, Ly Vương điện hạ ở lại Thần Vương phủ, có lẽ Quý phi nương nương lo rằng Ly Vương điện hạ và Thần Vương điện hạ có quan hệ mật thiết nên giữa hai người xảy ra bất đồng?"
"Ngươi nói cũng có lý.
Với dã tâm của Quý phi, sao bà ấy có thể chịu đựng Ngọc Thư thân cận với đối thủ của mình được".
Thẩm Lương tựa hồ không e dè ở trước mặt Ninh Hàm Chi đàm luận về quan hệ quyền lợi giữa các thành viên hoàng thất, khiến lòng nàng ta bỗng dưng cảm thấy sợ hãi không rõ.
Những việc bí mật này chỉ có chết mới có thể giữ kín...
"Ngươi lui xuống trước đi, nếu như có gì phân phó trẫm sẽ sai người đi tìm ngươi.
Ngươi ở trước mặt Quý phi vẫn nên thông minh một chút, miễn cho bà ấy nghi ngờ ngươi, mất đi lòng tín nhiệm".
"Nô tỳ cẩn tuân Hoàng thượng giáo huấn, nô tỳ chỉ trung thành với Hoàng thượng, Quý phi nương nương chỉ là chủ tử ngoài mặt của nô tỳ mà thôi".
Thẩm ương càng tán thưởng nữ nhân có mắt này, thật là người biết thời thế, ông ta đang cần một người có dã tâm thay mình diệt trừ thế lực khắp nơi.
...
"Chủ tử, sinh nhật Kỳ tướng quân sắp tới rồi, năm nay chủ tử dự định..." Vân Sơ do dự một lát cuối cùng hỏi ra miệng.
Trước đây mỗi khi tới sinh nhật của Kỳ Nguyên Diệp, Mộc Vân Cẩm đều sẽ ở phủ Thừa tướng tự mình làm một bàn rượu thịt ngon ăn mừng với Kỳ Nguyên Diệp.
Nhưng bây giờ nàng đã gả cho người khác, nên tị hiềm vẫn phải tị hiềm.
Thế lực khắp nơi rục rịch, từng lời nói cử chỉ của nàng chỉ cần không cẩn thận một chút thì nhất định sẽ liên lụy đến phủ Thừa tướng.
"Gần đây sự vụ trong phủ nhiều, ta không có thời gian đi thăm huynh ấy, cũng không biết sau lần chia xa ấy huynh ấy có uống thuốc đều đặn không".
Mộc Vân Cẩm luôn luôn xem Kỳ Nguyên Diệp là huynh trưởng, hai người cùng nhau lớn lên tình cảm càng sâu sắc.
Từ khi còn nhỏ hắn đã luôn chiếu cố nàng, mỗi lần đầu nàng đau đều là hắn túc trực bên người.
Còn lúc hàn độc của hắn phát tác, Mộc Vân Cẩm cũng sẽ dốc lòng chăm sóc, hai người dựa dẫm vào nhau, nâng đỡ lẫn nhau mà trưởng thành.
Nhưng mà hiện nay...!Nếu không có thánh chỉ của Hoàng thượng, nàng cùng Kỳ Nguyên Diệp có lẽ sẽ ở bên nhau dưới sự tác hợp của cha mẹ.
Mộc Vân Cẩm nằm trên quý phi tháp, hai mắt xuất thần nhìn những đám phù vân đang trôi trên bầu trời, trong đầu hiện lên những chung đụng xưa kia với Kỳ Nguyên Diệp.
Từ khi nàng tới thế giới này, có lẽ ngoài cha mẹ ra, hắn là người duy nhất đối tốt với nàng, tốt đến nỗi dù phải trả giá bằng tính mạng hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Mộc Vân Cẩm hơi lim dim mắt, giữa hai lông mày ẩn chứa vẻ khổ não, bỗng nhiên cảm giác đỉnh đầu bị một đạo hắc ảnh che khuất.
Nàng vô ý thức mở mắt ra, tuấn nhan bỗng nhiên phóng đại trước mắt khiến cho nàng giật mình hoảng sợ.
"Nô tỳ tham kiến Vương gia, Vương gia vạn phúc."
Vân Sơ là người đầu tiên phản ứng kịp, lập tức khom lưng hành lễ với Thẩm Diệu Thần.
Vân Tấn một bên vẫn luôn chơi đùa với thảo dược, nhìn thấy động tác của Vân Sơ mới phản ứng được, cũng liền hành lễ với Thẩm Diệu Thần.
"Vương phi trông có vẻ nhàn nhã, hay là bản vương thiện tâm đưa nàng ra ngoài giải sầu một chút?"
Mộc Vân Cẩm từ trên quý phi tháp chậm rãi đứng dậy,