Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương

Kiếm thánh trở về (Phần 1 - Bản Thảo)


trước sau

Một tiếng hét vang động trời xanh làm tất cả mọi người đổ dồn sự chú ý vào hai người trên võ đài, Tiểu Hoa nghe được tiếng hét kia thì xanh cả mặt mày, ngã nhào ra sau bất tỉnh nhân sự, cũng may được một vài ngoại môn đệ tử của Thủy linh phong đỡ được nên không bị va đập xuống đất.

"Tiểu Hoa?"

"Bất tỉnh rồi thì phải."

"Tiểu Hoa mau tỉnh lại..."

"Nhìn kìa, trên sàn thi đấu."

Lúc này đây cả đại sản gần như đều há hốc mồm kinh ngạc, đến cả Cửu thánh cũng không ngoại lệ, Thủy thánh lúc này mới thả thanh kiếm được làm từ băng xuống, ban nãy nếu như thật sự xảy ra chuyện gì với Uyển Ca, sợ rằng thanh kiếm ấy đã sớm xuyên thẳng vào người của Công Tôn Vân Thanh rồi a.

Bên trên võ đài, Uyển Ca đang dùng hai tay nắm chặt lấy tay phải của Công Tôn Vân Thanh và bẻ ngược ra sau, thanh chủy thủ trên tay nàng ta rơi xuống đất.

Uyển Ca không dừng lại mà tiếp tục bẻ tay trái và đôi chân của nàng ta một cách không thuơng tiếc, lực tay cực mạnh hận không thể bẻ gãy đi xương cổ tay của Công Tôn Vân Thanh.

Mỗi lần bẻ đều có thể nghe được tiếng hét thấu trời của Công Tôn Vân Thanh, sau khi bẻ xong tứ chi của đối thủ Uyển Ca phẩy tay cười khẩy.

"Ngươi còn hàng chơi với ta, chẳng lẽ ta lại không có? Ta nói cho ngươi biết, muốn giết ta...ngươi còn non lắm."

Công Tôn Vân Thanh bây giờ nằm bệch trên võ đài, tứ chi bị quập ra đằng sau trong cực kì khó coi, Công Tôn Vân Thanh nước mắt tuôn rơi vì cơn đau hét toáng lên.

"Từ Uyển Thanh...ngươi dám sỉ nhục ta, ta có chết cũng không tha cho ngươi!"

Thuần Bách sư bá lúc này đứng dậy, trước mặt mọi người công bố kết quả.

"Trận đấu kết thúc, Từ Uyển Thanh của Thủy linh phong chiến thắng."

Công Tôn Vân Thanh ánh mắt đỏ ngầu, oán hận cùng cực, hét thật to một tiếng.

"Ta không phục, ta không phục!!!"

"Phục hay không là quyền của ngươi, nhưng kết quả trận đấu đã quá rõ, đừng bắt ta phải nói lại lần nữa."

Trong lời nói ấy của Thuần Bách sư bá hiện rõ đe doạ, Công Tôn Vân Thanh không thể làm gì ngoài việc im lặng.

Tất cả những người có mặt ở đây lúc này đều trầm trồ một lúc, bàn tán - khen ngợi Uyển Ca không ngớt, không ai có thể ngờ được Uyển Ca vậy mà có thể thắng, lại còn chiến thắng một cách vô cùng thiết phục.

"Ta không bị hoa mắt chứ?"

"Nha đầu đó, vậy mà thắng rồi?"

"Sư tỷ thua rồi ư?"

"Không thể nào, sư tỷ không thể thua nha đầu Thủy linh phong đó được."

"Sự thật là vậy, sư tỷ thật sự đã thua, thua một cách không thể nhục nhã hơn."

"Còn đứng ngay ra đó làm gì, mau mau lên xem tỷ ấy thế nào rồi."

"Hừ, tiểu nha đầu đó cũng không tệ như ta đã nghĩ, có lẽ ta đã trông mặt mà bắt hình dong rồi"

"Từ sư tỷ thắng rồi? Từ sư tỷ thắng rồi mọi người ơi!"

"Sư tỷ giỏi quá, không những thắng lại còn làm cho ả ta không còn gì để nói."

"Chút nữa trở về phải tổ chức tiệc mừng a."

"Tiểu Hoa tỉnh lại, sư tỷ thắng rồi kìa."

"..."

Bên trên thượng đài Cửu thánh cũng không tiếc lời khen ngợi Uyển Ca.

"Tiểu thiên tài, đúng là tiểu thiên tài..."

"Chỉ mới học hai ngự thuật mà đã như vậy, sau này sợ là vô địch thiên hạ."

"Dẹp đi, ta đã nói rồi sẽ không để các huynh dạy cho con bé đâu."

"Thôi mà, dù
sao thì mọi chuyện cũng ổn rồi, cơ mà Vân Thanh sẽ không sao chứ?"

"Ta nghĩ chắc không đến nỗi, nhưng phải tốn khá nhiều thời gian để phục hồi."

Nhóm sư muội của Công Tôn Vân Thanh lên đến võ đài đỡ lấy nàng ta, Công Tôn Vân Thanh sau một hồi im lặng ấm ức thì bỗng dưng la lên.

"Ngứa, ta ngứa...gãi, ta muốn gãi...aaa."

"Sư tỷ, tỷ sao thế?"

"Ngứa, ta ngứa muốn chết đi được, gãi cho ta ngay."

Công Tôn Vân Thanh không ngừng kêu la, cơ thể lăn lộn trên sàn để giảm sự ngứa ngáy, nhưng không ngừng được cơn ngứa ngáy, nàng ta điên tiết không ngừng la hét.

Thấy sư tỷ của mình bị như vậy, đám sư muội của Công Tôn Vân Thanh liền nhìn Uyển Ca với ánh mắt sát khí, tức giận hờn bao giờ hết.

"Ta biết mà, là ngươi chơi xấu khiến cho tỷ ấy thành ra như vậy, bằng không ngươi còn lâu mới đủ sức mạnh để đánh bại tỷ ấy."

- --------Lời tác giả ---------

Hừm...biết là hóng lắm rồi, nên Miêu vừa rảnh đã viết ngay chương mới.

Thông báo với mọi người là phần Liên Châu thành này sẽ dài khoảng 25-27 chương, tất là khoảng chương 126 hoặc 128 mới trở về Đông Tề, mọi người chịu khó xa nam9 mười mấy chương nữa nha.

Xin chào tất cả mọi người, những người đã đọc tới đoạn bức tâm thư này của Miêu.

Hôm nay là ngày 17 - 11, đối với Miêu mà nói là một ngày vô cùng đặc biệt, vì hôm nay chính là kỷ niệm 500 ngày kể từ khi Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương ra mắt.

Miêu tại đây xin phép được dài dòng một chút, vì không phải khi nào cũng có cơ hội, Miêu chỉ kỷ niệm 777, 1000 và có lẽ sẽ không có cơ hội làm 2000 ngày, vì chắc sẽ hết truyện trước khi kỷ niệm 2000 ngày.

Không thể ngờ là đã lâu như vậy rồi, kể từ cái ngày đó...giờ đây tất cả đều đã là quá khứ, là một kỷ niệm không thể quên được.

Trong suốt thời gian này đã xảy ra quá nhiều thăng trầm, từng vui, từng buồn, từng đổ lệ nhưng sau tất cả Miêu vẫn ở đây để viết truyện cho tất cả mọi người.

Miêu giờ đây tâm nguyệt lớn nhất chính là tiếp tục viết truyện, hoàn truyện trong thời gian sớm nhất, cố gắng giữ gìn phong độ không để tuột dốc.

Miêu hy vọng rằng cho tới lúc Miêu để chữ "Hoàn truyện", những người đã đọc được bức tâm thư này hôm nay vẫn ở đây với Miêu.

Xin chân thành cảm ơn tất cả mọi người, cảm ơn mọi người vì tất cả mọi thứ, Miêu thật lòng thật dạ quý các bạn lắm hỡi những Tiểu Miêu nói chung và các độc giả của Miêu nói riêng.

Chân thành cảm ơn tất cả các bạn...thật sự cảm ơn các bạn vì đã đến bên Miêu.

- --------Hết nửa chương 118 ----------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện