Đông lạnh lẽo, tuyết còn vương bên thềm, cây lá khô héo.
Chẳng còn sức sống, chẳng còn chờ mong!
Lang Minh Triết ngẩn ngơ nhìn xuống vực sâu, hắn vẫn chưa tìm được nàng.
Bộ dáng hắn bây giờ có bao nhiêu nhếch nhác? Chẳng ai hay, trời đông vẫn lạnh như vậy.
- Nàng nói xem, rượu nàng ủ có uống được hay chưa? Nếu nàng còn không để ta tìm thấy, ta e sẽ uống hết rượu của nàng đấy? Tài sản của nàng vẫn còn ở kia, không phải lúc trước nếu nàng chạy cũng đội ngân lượng lên đầu mà chạy hay sao? Về đi!
Tiếng gọi của Lang Minh Triết nặng nề, nhưng lại nhẹ tựa gió.
Gió đông thổi qua, cuốn lời nói ấy đi rồi.
Chỉ là không biết gió có thể gửi cho người mà hắn muốn hay không.
Nơi thâm sơn cùng cốc, nhà tranh vách nứa đơn sơ.
Nơi đó có một nữ nhân, mái tóc sớm bạc trắng, ánh mắt thấp thoáng nụ cười.
- Sư phụ, người lại nấu thỏ sao?
- Không phải ta nấu, ta bắt về cho con nấu! Dạo này con phải trị bệnh, bồi bổ cho con một chút.
Chúng ta vẫn còn có nhiều việc phải làm!
Chỉ thấy nữ nhân kia gật đầu, ánh mắt hướng ra nhìn tuyết phủ ngoài hiên.
Không biết người kia đang làm gì!
Tư Hạ nơi cung cấm nhìn ra bên ngoài.
- Quý phi, Hoàng thượng sẽ không tìm người đâu.
Người vẫn đang tìm Hoàng hậu!
Nơi đây là Lãnh cung, người theo nàng cuối cùng vẫn chỉ là người của nàng.
Nhìn loài hoa mai nàng ta thích nhất, cuối cùng cũng chỉ còn lại những cành xác xơ Tư Hạ thở dài.
- Hãy cho Hoàng tử mặc ấm, nơi này lạnh lẽo đừng để hài nhi ta ốm!
- Nô tì đã hiểu!
Thế giới này, mỗi ngày đều xoay chuyển.
Chẳng có thứ gì không đổi, không ai tắm hai lần trên một dòng sông.
Nhã Tịnh hiểu điều ấy!
Một mùa đông khắc nghiệt trôi qua, Lang Minh Triết không tìm được người hắn muốn tìm, chỉ tìm được hai cái xác.
Trong đó có một cái mặc y phục của nàng! Bên tay còn đeo đồng tâm kết do chính tay Lang Minh Triết tết nên, hắn không tin vào sự thật.
Nàng, vốn dĩ không thể chết dễ dàng như vậy! Vẫn điên cuồng tìm kiếm, cuối cùng vẫn chẳng tìm ra.
Đám quan lại, triều thần tiếp tục giục Lang Minh Triết lập hậu mới.
Lần này, hắn không nghe theo quan lại, một lần mất nàng là quá đủ với Lang Minh Triết rồi.
Hắn, không muốn ở nơi nào đó nàng nghe được tin tức này, nhất định nàng sẽ không bao giờ trở về.
- Hoàng thượng, thần muốn quay trở về sơn trang.
Trả lại người binh quyền, thần nghĩ chốn quan trường này không thích hợp với thần!
Lang Minh Triết nhìn Dạ Nguyệt Tu Kiệt ở phía dưới, hắn vẫn như ngày đầu gặp gỡ.
Chỉ là ánh mắt đã vài phần trầm lắng, chẳng còn là thiếu niên như trước kia.
- Ngươi, cả ngươi cũng muốn rời đi sao?
- Thần muốn đi tìm nàng, mong người hãy thành toàn!
Lang Minh Triết lặng lẽ siết chặt tay, ánh mắt cuối cùng cũng trở nên bất lực.
Lang Minh Triết từng nghĩ, hắn chỉ cần lên được ngôi vương, đó chính là tự do! Nào nghĩ tới, khi hắn lên được ngôi vương rồi, từng người, từng người một bên mình lại rời đi.
Sự tự do hắn nghĩ tới, lại chính là gông cùm, buộc lại chính hắn.
Không thể để hắn tự do đi tìm kiếm người mình yêu, Lang Minh Triết cuối cùng cũng hiểu được tại sao nàng lại luôn mong muốn được tự do như vậy rồi! Nhưng, khi hắn hiểu được, nàng đã chẳng còn ở đây nữa!
- Ngươi đi đi!
Lang Minh Triết thở dài, Dạ Nguyệt Tu Kiệt cảm ta ân điển của Hoàng thượng.
Lặng lẽ rời đi, không vướng bận điều gì.
Lang Minh Triết nhìn theo bóng lưng Dạ Nguyệt Tu Kiệt rời đi mà ganh tị.
Đế vương, trên ngàn người, cuối cùng khi nhìn lại phía sau lại chẳng còn ai.
Nhắm lại hai mắt đã mệt mỏi, thái giám bên cạnh nhỏ nhẹ bước tới hỏi hắn.
- Hoàng thượng, người nên dùng thuốc rồi!
Vì tìm nàng, hắn nhiễm lạnh quá lâu, cuối cùng mắc phong hàn.
Chỉ vì cứng đầu, vẫn ngày ngày Lang Minh Triết tới ngọn núi đó trông đi xa, cuối cùng bệnh ngày càng trở nặng.
Đều là hắn tự tìm ngược, tìm tới gió đông để tỉnh táo.
Tới đêm lại nhờ vào rượu cay để được gặp nàng trong mộng.
Nhìn chiếc vòng trên tay, Lang Minh Triết nuốt lấy ly rượu cay kia.
Rốt cuộc nàng, đang ở