Tả Lâm nghe Dạ Nguyệt Tu Kiệt nói, hắn cũng chẳng để tâm.
- Ta chỉ nhận nhờ cậy của muội muội ngươi mà thôi, nếu như ngươi muốn thưa gì hãy tự đi mà kêu!
Nói rồi hắn phất tay rời đi, Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhìn hắn rồi quay lưng trở về phòng.
Sau đó, hắn nhanh chóng thu dọn đồ, nhanh bước tiến về phía huyện nha.
Nghe tiếng trống kêu oan, Tên quan huyện liền cho người đem Dạ Nguyệt Tu Kiệt đi vào.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, Dạ Nguyệt Tu Kiệt một thân anh khí hào sảng nhíu mày.
Hắn luôn ghét những kẻ trên người có khí khái chính trực như vậy, nhìn qua lại càng ghét hơn.
- Có chuyện gì mà nhà ngươi lại gõ trống kêu oan? Nếu không phải chuyện lớn, ngươi biết hậu quả như nào không?
Dạ Nguyệt Tu Kiệt cúi người kép nép nói.
- Bẩm quan, thảo dân danh là Tu Kiệt muội muội của thảo dân có danh là Tu Mai cách đây vài ngày nói muốn đi chơi dạo phố sau đó biến mất! Thần đã phải tìm cả tuần nay, hôm nay khi muốn báo quan tìm thì nhận tin muội muội đã bị quan binh bắt.
Thần vội vàng tới đây, mong người có thể xem xét lại vụ án phải chăng có sai sót? Muội muội của thần tay yếu chân mềm, sao có thể gây ra tội danh!
Lãnh Lạc là tên của tham quan kia, hắn nghe Dạ Nguyệt Tu Kiệt nói ánh mắt liền lấp lóe lên ý đồ không hay.
- Ý ngươi là bổn quan xử sai? Muội muội ngươi giữa đường lớn ra tay hành hạ bách tính.
Nhân chứng, vật chứng đầy đủ.
Ngươi còn muốn nói gì?
Dạ Nguyệt Tu Kiệt biết hắn sẽ không dễ dàng buông tha đành ngậm ngùi.
- Bẩm đại nhân, vậy không biết người có thể cho thảo dân gặp muội muội hay không? Thảo dân đem thêm ít đồ cho muội muội, nàng từ bé sống trong nhung lụa.
E rằng không chịu được khổ cực!
Lãnh Lạc nghe xong liền đập bàn, hắn muốn ra oai phủ đầu.
- Hỗn xược, ngươi nghĩ nhà lao là nơi nào? Nàng ta nếu không muốn khổ sở thì tốt nhất ngay từ đầu đừng phạm tội, nếu đã phạm tội phải thực hiện đúng hình phạt.
Sao có thể vì thân phận mà đối đãi đặc biệt? Nếu không so với người dân khổ sở bên ngoài, sao ta có thể nhìn mặt người dân đây?
Dạ Nguyệt Tu Kiệt tay lôi ra một túi gấm, cúi người tiến tới đặt lên bàn.
- Cầu xin người hãy cho thảo dân được gặp muội muội, một chút thôi cũng được!
Tên tham quan Lãnh Lạc kia tay nhấc túi lên, bên trong toàn là bạc như muốn sáng mù mắt chó của hắn.
Hắn ho khan, khuân mặt cũng hòa hoãn hơn.
- Nếu ngươi chỉ muốn thăm muội muội không phải không thể! Người đâu, đưa vị công tử đây tới phòng giam của Tu Mai cô nương!
Bước tới phòng giam, mùi ẩm mốc hôi thối xộc vào mũi khiến Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhíu mày.
Tên Tả Lâm dẫn hắn tới phòng nàng, lúc này Nhã Tịnh còn đang ngồi co người trên chiếc giường gỗ.
Nghe tiếng động, mắt nàng hướng lên.
Thấy bóng dáng quen thuộc, Nhã Tịnh vội chạy tới.
- Huynh, huynh cuối cùng cũng tới rồi! Huynh tới đón muội đúng không?
Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhìn nàng, ánh mắt thập phần lo lắng.
- Quay một vòng huynh xem, muội có phải gầy đi rồi không?
Nhã Tịnh phối hợp xoay một vòng "bịch" một túi giấy rơi xuống, chính là hàng của Hạnh Hoa quán, bán đồ ngọt.
Không khí bỗng chốc yên tĩnh, Dạ Nguyệt Tu Kiệt ho khan.
- Đây là bánh ta đem vào cho muội!
May hắn chắn trước nàng nên người đằng sau không rõ bánh từ đâu chui ra.
- Hừ, nói gì thì nói mau đi! Ta cho các ngươi một canh giờ!
Tả Lâm nói xong liền rời đi, trước khi đi còn không quên đóng cửa.
Nhã Tịnh thấy hắn đã rời đi liền nhếch môi, bước tới giường gỗ ngồi xuống.
- Nàng thật sự ở trong này? Ăn uống thế nào?
Nhã Tịnh nhếch môi, nàng nghĩ tới gì đó lại nói.
- Cũng không hẳn ta ở trong này! Kế hoạch vẫn theo dự tính, lúc nãy không ngờ huynh lại