Nhã Tịnh chẳng mong Lang Minh Triết có thể nghe lời mình, do hắn cố chấp.
Tính cố chấp đã khiến nàng chẳng thể nhìn lại thêm một lần nữa.
Bước tới, nàng trả lại hắn dây tơ hắn kết, kết thúc rồi.
Bây giờ giữa họ đã không còn gì nữa.
Toàn bộ đã chấm dứt, nhìn lên khuân mặt tiều tụy kia, nàng nở một nụ cười.
- Lang vương, phận duyên đã định.
Chúng ta hà chi cố chấp, thế gian nữ nhân nhiều vô kể.
Chúng ta hãy buông tha nhau đi, ta đã có phu quân yêu thương.
Nhất định sẽ thật hạnh phúc! Vậy nên, người sau này cũng hãy thật hạnh phúc!
- Tại sao nàng lại làm như vậy với ta? Tại sao lại bước vào thế giới của ta, để ta yêu nàng, lại tuyệt tình bước đi?
- Ta đã nói với người lúc trước, chỉ muốn có một phu quân bình phàm.
Ta biết, chiến sự sắp nổ ra, người không thể từ bỏ.
Cô thành chẳng còn bóng nhạn bay, quạ đen đã chực chờ.
Người thiện chẳng còn mấy, bách tính đều chỉ có thể trông chờ vào hi vọng và may mắn, người không thể bỏ giang sơn bách tính.
Ta cũng không thể bỏ lại đất nước của ta.
Phụ thân đã bàn bạc hôn sự cùng Tư Đồ quốc, ta cũng nguyện ý cùng chàng.
Lang vương, mong người đừng phụ kỳ vọng bách tính!
Đừng phụ hi vọng của ta, chỉ kết giao ước cùng Tư Đồ quốc Khánh quốc mới có khả năng sống sót sau làn sóng này!
- Sẽ nhanh thôi, một đời chẳng được bao lâu.
Ta không biết khi nào sẽ mất đi, vậy nên đừng phí phạm thời gian nữa!
Nói lời cuối, nàng tự mở cửa rời đi.
Trên lầu cao, Lang Minh Triết nhìn bóng nàng hòa vào dòng người.
Phía bên kia, kịch vẫn chưa khép màn, rối lên rồi xuống, hát khúc biệt ly.
Cầm sáo ngọc muốn tặng nàng đã gẫy vụn trong tay, Lang Minh Triết ngẩn ngơ.
Hắn hình như không thấy được gì ngoài sự trống rỗng, trống rỗng tới tột cùng.
Lại nhìn qua chiếc vòng còn vương mùi hương nàng, thì ra bấy lâu nay nàng luôn giữ nó trong người.
Tất cả, là do hắn tới tìm nàng muộn rồi.
Hưu thư bay theo gió, trên đó vốn không hề có chữ ai ký chỉ có dấu đỏ của nàng.
Cuối cùng cũng chẳng quan trọng nữa, nàng đã lựa chọn.
Nhưng hắn không cam lòng, tại sao chứ? Trong ánh mắt nàng vẫn còn hắn!
Có lẽ nàng nói đúng, Lang Minh Triết hắn quả thực rất cố chấp.
Chính vì cố chấp nên đã hủy hoại mọi thứ.
Tháng ba ngày tám, nàng một thân giá y nhìn bản thân tô son điểm phấn.
Quả thực xinh đẹp, trên tay chu sa còn đó.
Điểm hoa lên mặt, một bông mẫu đơn đỏ thắm.
Mắt ngọc mày ngài, môi châu xinh đẹp khiến A Hoa ngẩn ngơ.
Từng thấy qua nhiều dáng vẻ của Nhã Tịnh nhưng không ngờ tới! Chủ tử của nàng mặc lên giá y lại diễm lệ tới vậy.
Mẫu thân nàng cầm lấy lược gỗ, từng chải hạ xuống.
Một rồi hai, rồi ba.
Người chẳng thể kìm được nước mắt, nhìn lại nàng lần nữa rồi hỏi.
- Vậy, con quyết định rồi sao? Thật sự muốn gả cho hắn? Nếu con không muốn, ta có thể hủy bỏ ngay lúc này!
Nàng nhìn mẫu thân, môi đỏ nở nụ cười.
- Không sao đâu, người xem hôm nay là ngày vui lại khóc như vậy thật không tốt! Ngoan nào, con sẽ ở lại Khánh quốc chứ cũng đâu đi xa, con không buồn người khóc vì gì đây?
Mẫu thân nàng nghe vậy, cuối cùng cũng nín khóc.
Nhã Tịnh đành cho người trang điểm lại cho mẫu thân.
Khăn đỏ trùm đầu, kiệu hoa tám người rước.
Kèn trống vang lên, trong đám người lại có một kẻ ánh mắt ngây dại nhìn theo nàng.
À, không.
Là hai mới đúng.
Tư Đồ Kha Luân ngẩn ngơ, nhìn bản thân mặc hỉ phục xa hoa có chút lạ lẫm.
Hắn chưa từng nghĩ sẽ thành thân, bởi hắn đã đi nhiều nơi, nhìn ra được lòng người nông sâu.
Ngày đó gặp nàng trên chiến trường, một cái chạm mắt tâm hắn tĩnh mịch đã rung động.
Rồi ngày tháng dần trôi, ngày tháng trên chiến trường với hắn thì ra cũng không tệ lắm! Cùng nàng say rượu, nghe ra nàng khổ cực từ bé liền tức giận.
Muốn sau này có được thế lực sẽ tới dẫn nàng trở về Tư Đồ quốc.
Không ngờ tới, khi hắn đã có được địa vị, nàng đã là phu nhân của kẻ khác.
Sau này, khó khăn lắm mới có thể gặp lại