Nhã Tịnh cầm lấy đao, nhìn những người dân chạy về phía mình.
- Đại thẩm, có chuyện gì? Sao mọi người lại vội vã chạy trốn như vậy?
Chỉ thấy một đại thẩm dừng lại, có lẽ vì thấy binh lính triều đình mới dám run rẩy nói.
- Binh biến biên ải đã khiến một số kẻ có tâm tư xấu nổi nên, những thành trì ngoài biên cương đã xuất hiện những tên giặc cướp bóc người dân! Chúng ta cũng là không chịu nổi, bỏ lại người già chúng ta phải tìm đường sống!
Nhã Tịnh thở dài, nàng xuống ngựa cho người đem chút lương thực phát cho những người dân chạy nạn rồi nói.
- Các người cứ về kinh thành, bên ngoài kinh thành trước khi đi công chúa đã cho dựng nơi tập kết các nạn dân! Nơi đó rất an toàn, các người có thể tới đó!
- Vậy tốt quá, đa tạ cô nương!
Sau khi người rời đi, A Hoa bước lên nhưng chẳng để nàng ta kịp hỏi Nhã Tịnh đã đưa tay lên ngưng lại câu hỏi kia.
- Ta hiểu ngươi muốn nói gì, tốt nhất họ không nên biết ta là ai!
Làm việc tốt không lưu tên, trước giờ nàng luôn lấy danh nghĩa đại đương gia của Vô tình sơn trang làm chuyện tốt! Giờ chức vụ công chúa quá cao, nàng không tính lấy những việc tốt này đánh bóng cho thân phận này.
Bên kia, nơi Lang quốc hùng mạnh nhưng cô liêu.
Trên bàn Lang Minh Triết đều là những tờ giấy đã được mở ra nằm la liệt trên bàn.
- Ta sai rồi! Sai thật rồi!
Ôm lấy một bức thư, hắn cả mặt chẳng còn chút thần sắc.
Bởi lẽ, chuyện Nhã Tịnh giấu suốt sáu năm nay, cuối cùng cũng bại lộ!
Sáu năm trước, khi nàng bước vào cùn đã dần dần mua chuộc được không ít thái giám và nô tỳ! Dùng đức phục người, một phần muốn điều tra thế lực thần bí kia.
Một phần muốn dễ dàng quản lý lục cung hơn! Không ngờ, hắn lại dùng chiêu lạnh nhạt với nàng! Tổn thương nàng! Nhờ sự giúp đỡ một phần thế lực của nàng, Nhã Tịnh thành công càng ngày càng mở rộng tay chân của mình! Có những kẻ đã trở thành tay chân đắc lực cho Lang Minh Triết.
Nhưng, nàng chưa từng ám hại hắn! Hắn không gặp nàng, dù hắn ốm nàng vẫn lặng lẽ đem loại thuốc tốt nhất Khôn Ninh Cung cho hắn! Hay, hắn về muộn từ thư phòng, nàng cũng sẽ cho người âm thầm thắp nến trước khi hắn về! Từng ấm trà nóng, hay những điểm tâm khuya ăn nhẹ! Dù hắn làm gì, nàng vẫn luôn lặng lẽ làm mọi thứ.
Sau khi nàng rời cung, một số dược phòng của nàng mua trước khi rời đi đã cung cấp thảo dược cho trong cung.
Cũng là loại hàng tốt nhất, nhất là khi hắn ốm.
Từng viên kẹo hắn ăn khi thuốc đắng, cũng là nàng từ xa dặn dò.
Khi hắn lạnh, hắn thích uống rượu ấm, cũng là nàng cho người ghi nhớ đem tới cho hắn.
Sáu năm, tuy nàng không gặp hắn, nhưng vẫn như nàng luôn ở bên.
Vậy mà, hắn đã chẳng tìm thấy nàng, hắn chẳng có một lời xin lỗi sớm hơn.
Chẳng hề, chẳng hề hiểu nàng hơn! Rõ ràng, nếu hắn thật sự muốn, không phải không có cách tìm được nàng.
- Tất cả là tại ta, ta sai thật rồi! Nàng, đã đi rồi.
Đêm khuya kéo tới, nến đã lên lửa, nhưng cứ như vậy! Dần dần thu hút thiêu thân, đâm vào lửa tới khi chỉ còn tàn tro.
Tâm của hắn cũng đã nguội lạnh.
Nếu muốn, nàng thật sự đã có thể giết hắn không ít lần! Nhưng, nàng luôn quan tâm hắn như vậy, tại sao không gặp hắn, tại sao lại buông tay...
- Thật ra, thần đã sớm theo Hoàng hậu, chỉ là người muốn thần ở lại cạnh người! Những kẻ tay trong của thế lực Hoàng hậu đang điều tra sớm đã cài cắm trong cung điện chúng ta! Người đã tiêu diệt gần hết những kẻ đó, nhưng không may thần một lần vô ý đã đánh rắn động cỏ khiến cho bọn chúng rời khỏi cung điện Khánh quốc.
Chúng ta bây giờ tạm thời an toàn, nhưng mong người hãy chú ý nhiều hơn! Từ nay về sau, thần đã không thể trợ giúp người nữa! Mong rằng người có thể sống tốt hơn, trước giờ cảm tạ Hoàng thượng đã giúp đỡ thần! Thần, cảm tạ thánh ân! Nhưng bây giờ, thần phải đi rồi! Tạm biệt người!
Nhìn A Vệ từng lớp bỏ lại áo giáp và kiếm nhẹ nhàng rời đi.
Thân ảnh hòa vào đám đông, Lang Minh Triết biết cuối cùng hắn cũng chỉ là một kẻ vô dụng chẳng có gì cả!
- Nếu như, nếu như có thể quay lại ngày đầu gặp gỡ.
Ta nhất định sẽ không để nàng rời đi!
Nhìn bầu trời xa xăm, ngày rồi đêm luân phiên.
Rêu xanh phủ lối, cuối cùng thân ảnh cũ đã