-"Còn nói ngài không ghen sao? Haha, sau này nếu có thể ân tình này ta sẽ trả cho hắn sau.
Bây giờ dựa vào người rồi!"
Lang Minh Triết nhếch môi cười lạnh, hắn xoay lưng đi ra ngoài.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt vừa thấy Lang Minh Triết ra vội chạy tới, nhìn bộ dáng vội vã của Dạ Nguyệt Tu Kiệt, Lang Minh Triết chỉ có thể thở dài.
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
-"Tứ vương gia, ngài có thể trả Hào Kiện về chỗ ta sao?"
Lang Minh Triết lắc đầu nhẹ nói.
-"Hắn đi rồi!"
Nói rồi Lang Minh Triết hất tay, có hai người đem một cái xác bị hủy dung ra.
Nhìn sơ qua y phục, quả đúng là y phục của Hào Kiện lúc hắn bị ngã xuống.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt run rẩy nhìn ống vết thương đầy mình của hắn, ngay cả dung mạo cũng không còn nguyện vẹn.
Lang Minh Triết rất tròn vai mà vỗ vai Dạ Nguyệt Tu Kiệt ý chỉ hắn nén đau thương rồi xoay người quay vào trong trại.
Hai người kia cũng rất mau khênh cỗ thi thể kia về cạnh lều của Dạ Nguyệt Tu Kiệt.
Mọi người trong doanh trại khi thấy lại cỗ thi thể kia, không ai không đau lòng.
Dù sao, nàng khi còn ở Dạ Nguyệt sơn trang, tuy không quá lâu nhưng các huynh đệ đều khá thích chơi với tên nhóc có tính khí thoải mái như nàng.
Đêm đêm cùng nhau uống rượu, sáng ngày lại luyện võ cùng nhau.
Tên tiểu tử Hào Kiện kia còn dạy họ viết tên mình, làm mối cho một vài huynh đệ.
Sống với nhau thoải mái như vậy, đám người thi nhau khóc thét lên.
Đáng lẽ họ phải quan tâm vị tiểu đệ này hơn mới phải, hối hận muộn màng.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt vẫn bảo trì yên lặng, Dạ Nguyệt Tu Kiệt biết trên người Hào Kiện có độc tố nếu chết đi hẳn độc tố sẽ hủy hoại nội tạng trước.
Ngón tay biến đen, thi thể mau thối rữa, nhưng xét theo thi thể này.
Mọi thứ có vẻ rất khác, là Tứ vương gia muốn che mắt hắn cướp người sao? Nhưng hắn lại không làm gì được Tứ vương gia đó, cũng không có gì có thể trao đổi.
Nắm chặt nắm tay, Dạ Nguyệt Tu Kiệt đành cam chịu uất ức.
Nhất định, nhất định một ngày nào đó hắn sẽ cướp Hào Kiện về lại tay mình, dù cho có phải rạch rõ giới hạn với Tứ vương gia.
Vì quân triều đình sẽ ở lại thu dọn tàn dư bằn đảng của Bắc Tuyệt sơn trang nên Dạ Nguyệt Tu Kiệt đem quân trở lại Dạ Nguyệt sơn trang trước.
Hào Kiện à không, Nhã Tịnh khôi phục lại thân phận nữ nhi nhìn theo đoàn người đã khuất bóng mới từ nơi tối đi ra.
Lang Minh Triết cũng theo sau nhìn nàng luyến tiếc quay đầu.
-"Ta sẽ không hối hận, người yên tâm.
Tứ vương gia, ta lại có chuyện này muốn trao đổi cùng người.
Chỉ tiếc tại đây không tiện, chờ về phủ chúng ta sẽ nói tiếp.
Được không?"
Lang Minh Triết chỉ "ân" một lời rồi bước tiếp.
Nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, nàng quay người đi theo Lang Minh Triết.
Một tuần sau, nàng cuối cùng cũng theo Lang Minh Triết trở về kinh thành.
Một tuần này nàng luôn ở bên cạnh hắn, hay nói cách khác, Lang Minh Triết luôn đi đâu cũng lôi nàng theo hắn.
Vừa đi bên cạnh, Lang Minh Triết còn bắt nàng phải hiểu về hắn.
-"Ta ghét ăn gì?"
-"Vương gia, người ghét ăn cay! Ghét ăn ngọt, người đã hỏi ta ít nhất trên ba mươi lần rồi, ta nhớ rõ, giờ người hỏi ta trong mơ ta cũng có thể trả lời người đó!"
-"Vậy ta thích ăn gì?"
Lại tiếp tục sao? Nàng xoay cổ, chết tiệt.
Sao nàng có cảm giác muốn đấm tên vương gia này vậy nhỉ?
-"Người thích rượu hoa mai, người dễ ăn nên ăn gì cũng được.
Thích nhất ăn mỳ lạnh phương bắc!"
-"Được rồi, nàng nhớ kỹ.
Sau này về phủ không thể cư xử như trước, ta đã điều thị nữ tới cho nàng.
Vì chúng ta chưa bái đường nên nàng chỉ có thể ở tạm biệt viện, chờ ba ngày sau ta sẽ đưa nàng trở lại phủ Tướng quân trước một ngày để chuẩn bị.
Ngày thứ năm, chính ta sẽ tới rước nàng! Cho nàng một chức danh, danh chính ngôn thuận!"
-"Được, ta hiểu rồi!"
-"Vậy chuyện kia của nàng, chờ khi chúng ta bái đường xong nàng nói, hay nàng nói sau khi chúng ta về kinh?"
-"Chờ chúng ta bái đường xong, ta sẽ nói cho chàng.
Giờ chúng ta không có nhiều thời gian tới vậy, chờ chàng về tới nơi không phải Hoàng Thượng sẽ triệu kiến chàng vào cung sao? Chàng cứ đi thông báo một tiếng, ta có nha hoàn rồi sẽ chẳng lo.
-"Nàng không cần lo nhiều, chuyện của Bắc Tuyệt sơn trang là chuyện nhỏ, không cần quá gấp, ngược lại là chuyện ám sát kia!"
-"Ta thấy trên người một số kẻ ngoài ký hiệu của Bắc Tuyệt sơn trang ra còn có ký hiệu của một nơi khác rất lạ.
Ta đã nhớ kỹ, lúc trước muốn vẽ cho chàng xem ngay chỉ là lúc đó nơi ấy quá nhiều sơ hở tai vách mạch rừng không tiện.
Chờ ta về lại phủ sẽ vẽ cho chàng!"
-"Được, ta sẽ âm thầm điều tra!"
Lang Minh Triết có chút chiêm ngưỡng nữ nhân bên cạnh, thảo nào lúc đó nàng luôn chạy qua chạy lại đám xác chết vạch đồ của đám xác đó.
Hắn còn nghĩ nàng tò mò đâu...!
Quả thực nàng là một nữ nhân có tài, đáng lẽ ra không thể để một nhân tài mai một như vậy.
Tuy nàng là nữ nhi, nhưng nhìn nàng ra trận xem? Âu, cũng đâu thua kém nam nhân? Biết bao kẻ còn được nàng cứu mạng, đâu phải tiểu thư khuê các cầm bút múa chữ cũng mệt.
Vừa hay xe ngựa vấp phải ổ gà, nàng đang gật gù vừa hay lao trúng lòng Lang Minh Triết.
Vội ngồi lại chỗ, Lang Minh Triết thấy nàng nhanh nhẹn như vậy có chút mất mát.
Được rồi, hắn thừa nhận.
Đôi khi Lang Minh Triết lại muốn nàng như