Nhã Tịnh vùi mình vào đêm, xa hoa nơi này không thuộc về nàng nữa.
Sau khi giải quyết xong việc nơi đây, nàng sẽ trả lại họ toàn bộ binh quyền.
Hắc các, ta sẽ không tha cho các người.
Mất rất nhiều thời gian, trên đường đi cũng gặp không ít trắc trở, mất hai năm sau nàng mới có thể tới được Tư Đồ quốc.
Người bên trong đã nội ứng, đêm đó mở cổng, nàng tiến vào bên trong.
Nơi đây có rất nhiều sa mạc, chẳng phồn hoa như các nơi khác.
Người dân gầy gò, hầu như toàn bộ đều nghiện.
Ai đấy ánh mắt đều trống rỗng vô hồn.
Nhã Tịnh vào nhà trọ đã sớm được chuẩn bị sẵn, thay một bộ đồ thuộc về người dân nơi đây.
Thật giống đồ bên ấn, lộ ra vùng bụng đầy sẹo của nàng, nàng đành phải hóa trang bụng của mình để tránh bị lộ.
Sớm hôm sau, nàng cùng một số huynh đệ xuống đường thị sát, người dân không ai buôn bán làm lụng.
Người nào cũng say trong khói thuốc, cả trẻ con cũng vậy.
Vô nhân tính thật mà!
Phía xa, nàng nghe thấy tiếng vó ngựa, người dân lúc này mới như lấy lại chút ý thức.
- Làm ơn, cho chúng tôi thuốc đi mà!
Chỉ thấy kẻ cưỡi ngựa đem con mắt khinh thường nhìn tới từng kẻ quỳ rạp dưới chân mình, trong đôi mắt kia chẳng có chút thương xót, thuộc hạ của hắn bước tới đạp đám người vướng đường kia qua một bên.
- Cút ra, đừng làm bẩn mắt phó thống lĩnh, nếu không một sái thuốc cũng đừng mong có!
Vừa nghe như vậy, đám người kia liền nhịn đau cố lăn thật xa.
Tên kia có vẻ như rất hài lòng với sự vâng lời của chúng, hất cằm lên cho kẻ thuộc hạ trên đường tóm lấy một bé con đang mê man, có lẽ mới dùng thuốc xong.
Đứa bé bị lôi đi, với ánh mắt đê tiện của hắn.
Nàng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, chỉ là nàng không thể đánh rắn động cỏ.
Bớ chủ cảnh sát ơi, đây có hiện trường ấu *** này!
Mẹ nó, nàng thật tức chết rồi.
Rốt cuộc tên Tư Đồ Kha Luân kia đã làm gì với bách tính của hắn, dơ bẩn đến mức làm nàng muốn nôn ra.
Cha mẹ đứa bé kia mặc kệ thấy con mình bị đem đi, chỉ thấy tên kia ném ra một túi thuốc, họ liền lao vào cấu xé nhau tranh đấu.
Nhã Tịnh nhắm đôi mắt lại, chờ ta thêm chút thôi.
Nàng không biết họ có muốn thoát khỏi mộng cảnh không, nhưng thấy người dân như vậy.
Nàng thật sự không nhịn được nữa rồi.
Nàng đi qua một căn nhà nhỏ, nghe thấy tiếng khóc truyền ra.
Nàng không nhịn được ngó vào, chỉ thấy hai nữ nhân ôm lấy nhau.
- Tỷ tỷ, muội không muốn sử dụng thứ đó nữa.
Nó như ăn mòn tâm trí muội, xin tỷ! Hãy xích muội lại, muội không muốn trở thành con rối vô tri!
- Ta xin lỗi, ta không thể.
Nếu muội không tiếp tục hút, sẽ bị bắt đi.
Nhà ta chỉ còn ta và muội dựa dẫm vào nhau, ta không thể trơ mắt nhìn muội rời đi.
Tha thứ cho ta ích kỷ, ta không muốn mất thêm muội.
Nàng thở dài, tên Tư Đồ Kha Luân kia hẳn đã luôn thấy những cảnh này.
Nhưng thay vì cứu lấy họ, hắn lựa chọn đầu quân cho Ám Các rồi lại rời bỏ đất nước mình, gieo rắc lên các nước khác thứ đen tối kia.
Bào mòn đi sức sống nơi đây, tới khi sinh linh đồ thán.
Rốt cuộc hắn hận thế gian này tới nhường nào? Khuân mặt ôn hòa kia của hắn, là giả sao?
Nhã Tịnh không có can đảm suy đoán tiếp, cũng không có can đảm nhìn