Nhã Tịnh cùng Dạ Nguyệt Tu Kiệt cùng nhau rời khỏi thôn, hắn đưa nàng tới một ngọn núi.
Xung quanh núi chẳng có người, trên đỉnh núi có một ngôi nhà nhỏ.
Trên đường đi tới, quanh đó đều trồng hoa đào.
Xuân chưa tới, nhưng nàng có thể tưởng tượng ra một ngày mua xuân hoa nở, chúng có thể đẹp như nào.
Đằng sau mái nhà tranh kia vẫn cón một vườn hoa, hoa được trồng xung quanh cái hồ nhỏ.
Quanh hồ chính là hoa lưu li, loài hoa một thời nàng yêu thích.
Bên trong biệt viện còn có một đình nhỏ, bày sẵn bàn cờ, hai quân trắng đen luân phiên ở tình thế giằng co.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt bước tới nắm lấy tay nàng, hắn nở nụ cười.
- Nếu biết trước trong lòng nàng ngày đó có ta, ta sẽ không bao giờ để nàng bị hắn đưa đi.
Chỉ tiếc chúng ta chẳng thể thay đổi thời gian, ta phải đối diện với sai lầm của mình.
nếu như nàng vẫn không muốn tiến thêm một bước, vậy hãy cho phép ta tiến về phía nàng thêm nhiều lần nữa.
Xin nàng đừng bỏ chạy, đừng lại phiêu bạt.
Thế gian này thực sự quá lớn, ta sợ rằng bỏ lỡ nàng lần này.
Ta sẽ vĩnh viễn mất nàng.
Thế gian này quá lớn, những ngày chỉ có thể đứng từ xa nhìn nàng, ta sớm đã quá mệt mỏi.
Nguyệt trăm ngày đong đếm vơi đầy cũng chẳng thể khiến cảm tình lùi đi cùng đêm tối, chỉ khiến nỗi nhớ như sao trời, vĩnh viễn đong đầy.
Nhã Tịnh nhìn vào mắt hắn, nàng đưa tay chạm lên má kia, hắn đã gầy đi rất nhiều.
Tay cũng đã thêm nhiều vết sẹo, ánh mắt đã chững chạc hơn nhiều so với ngày đầu gặp nhau.
Nàng nhớ thiếu niên ngày đó.
- Ta nhớ rõ sở thích của nàng, cũng biết mọi điều nàng ghét.
Nàng chỉ cần vui vẻ, ta sẽ có thể nguyện ý chăm sóc nàng cả một đời.
Ta sẽ xuống bếp nấu cơm, làm mọi việc nhà.
Nàng chỉ cần sống vui vẻ, mái tóc nàng bạc màu, ta cũng đã bạc.
Chẳng cần thề hẹn bạc đầu giai lão, ta chỉ mong chúng ta có thể cạnh nhau tới hơi thở cuối cùng.
Nhã Tịnh nhìn qua Dạ Nguyệt Tu Kiệt hắn vẫn còn có chút run rẩy, hơi thở có chút gấp gáp.
Tai cũng đã sớm đỏ lựng, cũng đã có tuổi rồi mà giờ đây trông hắn như tiểu hài tử mới biết yêu vậy.
- Ngươi sẽ nạp thiếp chứ?
- Ta nguyện một đời chỉ có mình nàng, nếu có một ngày ta phản bội, nguyện đầu rơi máu chảy, mãi không tìm ra thân xác này.
Nàng không trả lời Dạ Nguyệt Tu Kiệt, bước tới ván cờ kia.
Một bước đi xoay chuyển thế cục.
Hắn vừa nhìn tới, ánh mắt không nhịn được mà đỏ bừng lên.
Dạ Nguyệt bước tới đưa đôi tay run rẩy ra, nhẹ ôm lấy nàng.
- Ta nhất định, nhất định sẽ khiến nàng vì ta rung động thêm một lần nữa.
Nàng đưa tay vỗ lấy lưng hắn, nhưng đã cảm nhận được vai có chút ấm ướt, cõi lòng không nhịn được mà mềm xuống.
Đã bao nhiêu tuổi rồi còn khóc chứ, cũng đâu phải còn trẻ con.
- Tuy nhiên, ta phải trở về trấn.
Ta cần thông báo việc này với nhóm A Hoa, nếu không nhóm A Hoa sẽ lo lắng.
- Vậy, ta sẽ cùng nàng trở về nơi đó.
Nói rồi hắn nằm tay nàng, hai người cùng cưỡi trên chiến mã trở về trấn.
Khi hai người trở lại trời đã quá tối.
- Nàng cứ về nghỉ ngơi, mai ta sẽ qua tìm nàng.
Nhã Tịnh không giữ Dạ Nguyệt lại, chỉ đơn giản đem túi thơm của bản thân ra cho hắn.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt thấy như vậy liền hai mắt mở to, nàng khẽ cười.
- Túi thơm người giữ của ta đã sớm hỏng rồi, đừng cứ luôn mang trong mình.
Ta tặng cho người một túi khác, những túi cũ đó hãy bỏ đi.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt không nói một lời vội đem ngựa quay đầu.
Lúc trước nàng thường xuyên mất túi thơm, nhưng nàng không để tâm lắm.
Cho tới một ngày nàng lướt qua biệt viện, thấy hắn ngẩn ngơ ngắm túi thơm của mình, lúc đó nàng mới biết hắn trộm túi thơm.
Đúng là có chút ngốc manh, nàng lại không nỡ trêu đùa hắn.
Khi nàng vừa trở về tới nơi,