Thấy mẹ nàng bước ra, phụ thân Dạ Nguyệt Tu Kiệt liền tiến tới. Mẹ nàng nhìn qua một lượt, sau đó lên tiếng.
- Ông thông gia, đi đường dài hẳn đã mệt, bên tronmg chúng tôi đã chuẩn bị sẵn nước cùng đồ ăn nhẹ, mời mọi người vào nghỉ ngơi.
Tuy mẫu thân nàng nói vậy, nhưng cũng chỉ có phụ thân hắn bước vào, còn mọi người là tùy tùng nên biết ý không tiến vào. Nàng cùng Dạ Nguyệt liền đem nước cùng đồ ăn ra phân phát, cũng biết ý không tiến vào trong.
- Thông gia, tuy tôi biết hỏi như vậy có chút vô lễ. Nhưng mà sau khi hai đứa thành hôn, không biết ông nghĩ thế nào?
Nhà này mẫu thân nàng làm chủ, đương nhiên việc này mẫu thân nàng sẽ lên tiếng trước.
- Thật ngại với bên mình, lời đầu tiên ta có lời xin lỗi trước. Bởi lẽ chậm trễ về việc đem sính lễ tới, và chậm trễ việc xin hỏi nữ nhi cho tiểu tử nhà ta. Thứ hai, sau khi hai đứa thành hôn ta sẽ tùy theo đám trẻ, chúng muốn ở đâu cũng được. Bên ta sẽ không tham dự, không biết ý kiến của ông bà thông gia thế nào?
Mẹ nàng có vẻ hài lòng gật gù, nếu như vậy ngày lễ tuy có bất tiện nhưng ít nhất cũng sẽ không phải chịu ủy khuất quá nhiều ở nhà chồng. Nếu lỡ có vấn đề.
- Tôi cũng có ý như ông thông gia đây, vậy chúng ta bàn tới sính lễ?
Vừa nghe tới đây, mắt Dạ lão gia sáng lên.
- Chúng tôi hiện tại có một xe vàng, một xe trang sức, một xe vải quý. Đáng lẽ mỗi kiểu có ba xe, nhưng vì do đường xa có chút nguy hiểm nên là hai xe còn lại đang trên đường vận chuyển tới đây.
Mẫu thân nàng nghe vậy liền gật đầu.
- Vậy không biết Dạ lão gia đã kiếm được ngày lành tháng tốt hay chưa?
- Trên đường đi, ta cũng đã tính ra, chính là một tuần sau là ngày lành tháng tốt. Mới tới đây ta đã cho người đi tìm bà mai cùng người khiêng kiệu làm lễ đường hết rồi. Hỉ phục ta cũng đã chọn thợ thủ công giỏi nhất Khánh quốc tới, bộ của tiểu tử kia có thể tùy tiện, nhưng riêng hỉ phục của tiểu Nhã ta đã yêu cầu phải làm sao cho thật tỉ mỉ, rực rỡ, thế gian này chỉ có duy nhất một bộ. Quạt cưới sẽ làm bằng Dạ Minh Châu to nhất thế gian.
Nghe tới đây, phụ mẫu nàng có chút e ngại nhìn nhau. Con gái họ đã hay bắt nạt con người ta rồi, vậy mà thông gia bên đó còn làm lớn như vậy, hai người có chút chột dạ nhìn nhau.
- Vậy cuả hồi môn của chúng tôi..
Chưa để mẫu thân nàng nói xong, phụ thân của Dạ Nguyệt Tu Kiệt liền đưa tay ra hiệu.
- Thật xin lỗi vì cắt ngang, nhưng của hồi môn của tiểu Nhã, tôi xin phép sẽ để cho hai đứa nó tự giữ, chúng tôi sẽ không đụng tới cũng như có liên quan gì. Còn sính lễ tùy bên thông gia xử trí.
Nói tới vậy, mẫu thân nàng cũng không còn gì để nói, chỉ hận không thể đá nàng đi lấy chồng ngay lập tức.
Sau khi hai bên thông gia bàn bạc xong, cũng là lúc nàng cùng Dạ Nguyệt quay về.
- Thông gia, tôi đem tên tiểu tử này về trước, chúng ta tuần sau gặp.
- Ông thông gia cứ yên tâm, một tuần nữa chúng ta gặp lại.
Sau khi đoàn người rời đi hết, mẫu thân nhìn qua nàng.
- Toàn bộ sính lễ cũng như của hồi môn, hai nhà sẽ không đụng vào đồ của hai đứa, hai đứa muốn làm gì thì tùy. Đương nhiên ta biết, một chút của cải chúng ta cho các con không đáng bao nhiêu, nhưng ta mong hai đứa nhất định phải hạnh phúc. Đây sẽ là lần cuối chứ?
Nhìn lấy chiếc vòng đỏ trên tay, là sợi chỉ đỏ, nàng một chiếc, hắn một chiếc. Nhã Tịnh cúi đầu khẽ cười, mẫu thân nàng nói gì vậy chứ?
- Nhất định, đây nhất định sẽ là lần cuối cùng trong đời. Sẽ không ai có thể thay thế chàng ấy, không ai.
Sẽ không giống nhiều năm về trước, nàng vì tham lam tự do mà rời bỏ hắn, hắn cũng sẽ không vì ngây ngô lỡ mất nàng.
Cuối cùng, một tuần sau cũng tới. Nhìn hỉ phục thêu tinh tế, còn có hình phượng làm bằng vàng nguyên chất, mão cũng làm bằng vàng nguyên chất và ngọc trai hiếm ở giữa còn có viên Dạ Minh Châu to tướng đủ biết sự xa hoa như nào. Nhã Tịnh có chút cảm giác còn lố hơn cả khi nàng hai lần lên kiệu hoa kia. Tiểu Bảo cùng A Hoa và Diễm An ôm lấy chân nàng khóc lớn, không muốn nàng lên kiệu hoa, ba đứa như sợ nàng sau khi lấy Dạ Nguyệt Tu Kiệt sẽ bỏ rơi chúng vậy. Thậm chí còn đem gỗ đóng cửa, có ý muốn chặn không cho bên nam vào. Mẫu thân nàng không nhịn được cho mỗi đứa một cái cốc đầu, chúng mới ngoan ngoãn lại. Cuối cùng, cả nhà nàng ngoan ngoãn đứng xếp hàng chải đầu cho nàng bằng chiếc lược của Ý Hiên tặng nàng. Nàng cũng đeo lên đôi hoa tai do A Vệ ngầm tặng cảm ơn nàng tác thành, đôi bông tai nàng luôn mang theo mình trong âm thầm.
Xem như, bộ tứ năm đó hôm nay đã tới dự ngày hạnh phúc của nàng. Khóe mắt nàng không nhịn được cay cay, qua gương đồng nhìn mẫu thân của mình.
- Lược đầu, ta mong con nhất