Nhã Tịnh khẽ cười, nhìn đám người kia nghiêng đầu.
Chậc, còn có kẻ không mời mà tới.
Nàng nên xử lý sao đây? Nhìn qua Lang Minh Triết bên cạnh, có vẻ như hắn cũng đã nhận ra rồi.
Nhã Tịnh đành gác lại kế hoạch, bởi địch tới còn không biết là người của phe nào.
Nàng có chút nhàm chán, không hiểu rằng kẻ nào thiếu não tới mức cho người cài cắm cũng không biết đường chọn một kẻ bình thường.
Người ăn xin nào mà cao to vạm vỡ thế kia không? Người ăn xin nào mà trên tay lại trai sần vết trai của người luyện võ không? Chu choa, còn thua cả nàng lúc diễn vai ăn xin, ha vẫn là nàng diễn tốt!
Nắm tay Lang Minh Triết thấy hắn đã dắt nàng đi, đám người này tạm thời sẽ được đưa ra ngoại thành sống tạm ở đó trước sau đó nàng sẽ âm thầm phát những công việc khác nhau vậy.
Từ sớm hôm sau Nhã Tịnh đã phải dậy, nàng bắt đầu lo toan công việc.
Đưa những người dân ăn xin ra ngoại thành nhận phòng, Nhã Tịnh giao cho một số người lớn tuổi ở lại trồng rau cung cấp rau củ cùng chút gà vịt cho vương phủ! Đám người trẻ thì theo nàng làm bồi bàn cho tiệm chính nàng tự tay mở bán kinh doanh.
Đám trẻ con thì nhận lệnh hát khúc đồng giao quảng bá khắp kinh thành cho tiệm nàng, Lang Minh Triết từ bên trên nhìn Nhã Tịnh bận tới bận lui khẽ cười.
Ba ngày sau, cuối cùng mọi việc cũng êm xuôi đâu vào đấy thì tới lượt Tướng quân phủ xuất trận.
Nhìn mẫu thân trước mắt cùng Nhã Như Tuyết đang nắm lấy tay bà, Nhã Tịnh thật sự muốn đóng sầm cánh cửa phủ.
Lão già kia chơi được, được lắm! Nàng cay cú nở ra nụ cười, đúng là loài người.
Càng ngày càng đáng sợ, đem cả mẫu thân nàng như con cờ mà xuất binh.
Được, đúng là không thể tìm ra kẻ vô sỉ hơn lão ta! Mẫu thân nhìn thấy nàng liền vui vẻ lao tới nắm lấy tay nàng, Nhã Như Tuyết cũng vì vậy mà bước vào.
- Vương phi, dạo này người tốt chứ? Ta nghe tướng quân nói vương phi đã có hỉ mạch, vậy tốt quá rồi! Ta sẽ ở đây chăm sóc người, người an tâm! Nhất định ta sẽ làm tốt, ta còn đem Nhã Tịnh tới đây chăm sóc bầu bạn với người! Nhất định người sẽ bình an.
Nghe vậy Nhã Tịnh liền nhếch môi cười, "bình an?" bình an xuống suối vàng sao? Vừa nhìn liền biết hai người kia chẳng ai có ý tốt, ây ya! Ông trời thật thích thử thách nàng mà, đừng bắt nàng động não nữa! Động não là nàng sẽ đói, ai sẽ thương nàng đâu a!
Lang Minh Triết từ sớm đã vào triều, tuy rằng dạo gần đây công việc cũng ít đi nhiều, chỉ là có không ít kẻ bắt đầu rục rịch hắn phải đi chỉnh đốn lại.
- Được rồi, hai người vào đi! Còn muội muội, ta mong lần này sẽ không xảy ra sự cố đáng tiếc nào chứ nước mùa này cũng lạnh lắm đấy!
Nha Tịnh hài hước nói, nàng không quên bộ dáng kia của nàng ta đâu! Chỉ tiếc nơi này không có máy chụp ảnh, nếu không hắn mối nhục này sẽ theo nàng ta cả đời!
Nhã Như Tuyết nghe nàng nói vậy tay nắm chặt tay, ô kìa! Hận nàng tới thế sao? Nhã Tịnh nhìn một màn biểu cảm kia lắc đầu, đúng là kẻ có máu nóng chỉ thích hợp làm mồi mà thôi! Nhìn mẫu thân nàng đi, tay cầm thuốc độc hạ xuống mà mặt vẫn ân cần! Đó mới chính là đỉnh cao che giấu cảm xúc, bậc thầy diễn xuất.
Để A Hoa đưa hai người kia đi nhận phòng, Nhã Tịnh nằm yên ngắm bầu trời rộng lớn tại sân sau.
A Hoa sau khi sắp xếp cho hai người kia xong liền quay về chỗ nàng.
- Vương phi, ta đã sắp xếp phòng hai người kia theo đúng ý người.
Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?
A Hoa nhìn nàng vô tâm vô phế không khỏi có chút sốt ruột, nhìn đi kẻ thù tới nơi rồi mà vương phi nhà nàng vẫn nhàn nhã! A Hoa thấy Nhã Tịnh kia đánh chủ ý lên người của vương gia nhà mình, nàng ta bám dai như đỉa biết đâu vương gia động lòng thì vương phi phải làm sao đây?
Nhã Tịnh đem chiếc kính tự chế của mình kéo lên nhìn A Hoa sốt sắng một bên khẽ cười.
- Ta còn chưa lo, muội sốt ruột cái gì? Vương gia dù sao cũng là nam nhân, đa thê nhiều thiếp cũng là chuyện thường tình! Chỉ không biết rằng nàng ta đủ trình độ để vương gia động lòng không, hay nàng ta sẽ là số năm trăm lẻ một người nằm dưới đống mồ kia thôi! Trời hôm nay khá đẹp, muội quan tâm bọn họ làm gì? Theo ta đi mua chút mứt ăn có phải hơn không?
A Hoa nhìn nàng chỉ tiếc hận rèn sắt không thành!
- Vương phi, người lấy tự tin ở đâu ra mà không lo lắng chứ? Biết đâu một ngày vương gia không thích người nữa thì phải làm sao? Ta theo vương gia đã lâu, cũng không phải không biết người tuyệt tình như nào, chỉ e nếu người bị thất sủng sẽ rất khổ sở nha!
Nhã Tịnh gõ nhẹ vào đầu A Hoa nói nàng ngốc nghếch, thất sủng sao? Nhã Tịnh nàng đang mong còn không được đây! Nói thật thì nàng không thích ngủ cùng Lang Minh Triết lắm, hắn ta có thói quen ngủ sẽ ôm chặt lấy nàng.
Mùa đông thì không sao, coi hắn như túi sưởi ba bảy độ là được, chỉ nhớ tới những ngày mùa hè kia.
Nhã Tịnh thật sự nếu không nhớ tới cảnh hắn lạnh lùng kết liễu mạng sống của từng kẻ nàng sẽ đá hắn xuống giường rồi, bày đặt lo thất sủng? Chưa kể tới mỗi ngày đều phải diễn show ân ái mà chẳng có cắt nào khiến nàng như muốn nhai đầu hắn vậy, dù có nói thế nào tên đầu gỗ kia cũng không nghe nàng.
Đi dạo ngoài đường, Nhã Tịnh hóng hớt được không ít bát quái.
Lang Minh Triết vừa từ cung trở về liền thấy bóng hồng mình mong ước quần áo tơ lụa quý hiếm ngồi trước cổng phủ, bên cạnh