Tam đại công tử bị đưa vào ngục giam, không tới ba ngày liền được cha tạm thời bảo lãnh ra.
Ban đầu Nghĩa Bắc không nhận lấy ngân lượng, không ngờ tới ban đầu quan lớn thật sự chê.
Cho tới khi Ngưu Đào đem một rương vàng tới, lão ta thấy mắt của Nghĩa Bắc đã lung lay, sau đó là thêm một mảnh đất Nghĩa Bắc mới nguôi ngoai.
- Được, vậy nói rằng không đủ bằng chứng luận tội! Kêu người tới đưa bọn chúng đi đi, nếu còn lần sau.
Vậy thì đừng trách!
- Đa tạ đại nhân, tiểu nhân nhất định sẽ quản tốt bọn chúng!
Ngưu Đào cúi đầu đi ra, Nhã Tịnh lúc này mới từ sau bức bình phong đi ra.
- Tiểu Tịnh, à không.
Vương Phi, người hài lòng rồi chứ?
Nhã Tịnh mỉm cười nhìn Nghĩa Bắc đại nhân trước mắt.
- Đa tạ đại nhân đã xem xét thư của tiểu nữ, nơi đây loạn lạc.
Phiền đại nhân rồi!
- Không có gì, là lệnh của Vương Gia ta há dám từ chối? Chỉ là dạo này người béo hơn rồi!
- Nghĩa đại nhân, người biết nữ nhân có hai điều cấm kị không? Một là hỏi tuổi, hai chính là nói họ béo!
Nghĩa Bắc nghe vậy hai mắt tràn ngập ý cười nhìn tiểu nha đầu trước mắt, vẫn đáng yêu như vậy.
- Vậy hạ quan đã lỡ lời, mong vương phi nguôi giận! Bây giờ thần còn vài việc chưa xong, mong người thứ lỗi hạ quan cáo lui trước!
- Được rồi Nghĩa đại nhân, người vất vả rồi! Sau này còn phải nhờ người rất nhiều!
Một ý đã định, Nghĩa Bắc cũng chỉ có thể gật đầu.
Nhớ lại binh loạn ngày ấy, hắn vừa đi qua vài huyện khảo sát liền bị giặc Ô tới chặn đường tàn sát vừa hay nhóm quan binh của Nhã Tịnh đi qua cứu hắn một mạng.
Nghĩa Bắc biết chuyện trong triều có bao nhiêu phức tạp, vậy nên chưa từng ra nhập phe phái nào chỉ một lòng phá án.
Nào ngờ lần này vì chuyện này mà bị dính dáng tới Tứ vương gia, mạng nhỏ này e khó mà giữ.
Nhìn tới Nhã Tịnh một bóng cô liêu đi trước, Nghĩa Bắc thở dài.
Nữ nhi nhà hắn cũng tầm tuổi nàng nhưng ít ra chưa từng gánh trọng trách lớn như vậy.
Một con tốt gánh trên mình tất cả, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể xa rời trần thế.
Sớm hôm sau...
Chuyện tam đại thiếu gia vì không đủ bằng chứng mà được thả ra cũng không gấy trấn động trấn nhỏ cho lắm, bởi lẽ trong mắt họ vị quan nào cũng như nhau cả thôi.
Chỉ tiếc cho lão Vương trước cửa công đường khóc tới khản tiếng, cuối cùng lại bị nha dịch đuổi đi.
Tối hôm ấy, mộ của tiểu nữ nhà họ Vương như bị ai đó đào lên....
Sớm hôm sau, Đào Duy dậy sớm.
Từ khi được thả ra hắn bị phụ thân nhốt trong nhà ba ngày, bây giờ mới được thả ra nhưng lại bị thứ trước mắt dọa cho sợ hết hồn!
Là chiếc yếm của tiểu nữ nhà họ Vương, ngày hôm đó sau khi hắn chiếm đoạt người xong liền thả xuống sông cho trôi đi.
Yếm nhiều như vậy, hắn tại sao lại nhìn ra ngay là yếm của tiểu nữ nhà họ Vương? Bởi lẽ có tên nàng được thêu chỉ đỏ trên yếm, từ kiểu thêu, màu chỉ, kiểu dáng đều giống y hệt hôm đó.
Chỉ là sau vài phút sợ hãi, hắn lại tức giận.
Vừa nhìn liền biết có kẻ giở trò rồi! Hắn làm không ít chuyện xấu, sao chỉ là một cái yếm này chứ!
Đào Duy vừa tức giận ném đi, một loạt yếm khác từ trên bay úp tới đầu hắn.
Lần này Đào Duy sợ thật rồi, đa số là yếm của nạn nhân trước đây có những cái Yếm còn có máu đã khô đen lại.
Còn có cả những đôi hài mà những đứa trẻ hắn từng hại đã đi, những đôi hài còn vương máu như mới hôm qua hiện rõ trong mắt hắn.
Đào Duy sợ hãi hét lên, một tên nô bộc chạy tới liền