Bữa tối thịnh soạn nhanh chóng được dọn ra, Lang Minh Triết giữ tay Nhã Tịnh đang muốn gắp thức ăn cho hắn lại.
- Phu nhân, hôm nay Nhã Tịnh tiểu thư báo với ta.
Nàng đã hạ độc trong thức ăn, ta vốn dĩ không tin nàng ta.
Nhưng nàng ta nhất định muốn chứng minh, đổi lại cánh tay cho phụ thân các nàng.
Nhã Tịnh khẽ cười, nàng hạ đũa xuống một mặt ung dung nói tiếp.
- Lại nữa sao, hết chàng bị phụ thân ta vu oan tới ta bị tiểu muội vu oan.
Thật quá đau lòng mà! A Tịnh, sao ta có thể hạ độc phu quân của mình đây? Chưa nói tới muội có chứng cứ hay không?
Nàng liếc qua, nàng ta liền cứng họng.
- Có hay không hôm nay không phải rõ ràng rồi hay sao?
Lang Minh Triết nghe vậy đưa tay nắm lấy tay Nhã Tịnh.
- Phu nhân yên tâm, ta tin nàng! Nếu hôm nay không phải nàng, ta sẽ xử nàng ta theo đúng luật pháp!
Thấy Lang Minh Triết vẫn luôn không tin mình thủ hộ nàng ta, Nhã Như Tuyết cảm thấy chỉ có vài ba người như vậy cũng không ổn.
Hơn nữa việc của phụ thân nếu Lang Minh Triết nuốt lời thì sao? Lần này nàng ta nắm chắc mười phần thắng, há có thể bỏ qua món lời này?
- Nếu vậy, chúng ta gọi thêm nhân chứng đi?
Nhã Tịnh khẽ cười, là nàng ta tự tìm chết.
Nàng cũng đành giả vờ đôi chút?
- Dù sao việc này nếu làm lớn, ta e sẽ không thể bảo vệ muội!
Nhã Như Tuyết nghe vậy cười lạnh, không biết tới lúc đó nàng ta còn có thể lớn tiếng hay không?
- Không cần ngươi bảo vệ, ngươi nên lo cho bản thân mình đi! Ta muốn gọi phụ thân tới làm chứng, nếu như việc này thật sự là ngươi hạ độc vương gia, vương gia sẽ xé tờ cá cược kia đi!
Lang Minh Triết gật đầu vui vẻ, hắn chống cằm nhìn nàng.
- Nếu vậy ta sẽ mời thêm hoàng thượng tới làm chứng, suy cho cùng việc này cũng không đơn giản!
- Được!
Nàng khẽ cười, Nhã Như Tuyết đã vội nói.
Như vậy nước bẩn này, đúng là ngu ngốc.
Nhà họ Nhã không cần nàng ra tay cũng bị Nhã Như Tuyết hại tới chết rồi! Việc hạ độc này một mình nàng có thể đứng ra chịu trách nhiệm hay sao? Hạ độc hoàng thân quốc thích, nàng lại dám ấy? Vậy kẻ đứng sau là ai?
Nhã Tịnh thở dài, may mắn cho nàng ta.
Chỉ lần này mà thôi!
Không lâu sau, Hoàng Thượng đã tới.
Nhã Lâm sau khi nghe tin cũng phải tức tốc mà tới, chuyện lần này Nhã Như Tuyết gây ra đã quá lớn rồi! Lão ta đúng là tự mua dây thắt cổ mình mà!
Khi Nhã Lâm tới Hoàng Thượng còn chưa thấy đâu, vừa thấy Nhã Như Tuyết lão ta đúng là tức tới mặt đỏ tía tai.
Nuôi dưỡng ra một nữ nhi ngu ngốc như vậy, lão ta tức chết mà! Nhã Như Tuyết còn nghĩ bản thân sẽ được khen thưởng vội chạy tới.
- Phụ thân!
Nhã Lâm liền đưa tay cho nàng ta một cái tát nóng rát bên má phải, Nhã Tịnh đứng xa còn nghe thấy tiếng tát ấy.
Một bên mặt Nhã Như Tuyết in hằn vết năm ngón tay, Nhã Tịnh thật muốn có một chiếc máy ảnh, ghi lại hình ảnh vô cùng đặc sắc này.
Nhìn xem! Nhã Như Tuyết là trân bảo lão ta nâng niu trên tay, hôm nay có ngày này thật đáng kinh ngạc! Bên khóe miệng Nhã Như Tuyết rỉ máu, nàng ta còn chưa nhận thức được chuyện gì xảy ra liền ăn mắng.
- Nghiệt tử! Sao ngươi có thể vu oan cho tỷ tỷ của mình? Trước giờ ngươi làm đủ chuyện hồ nháo ta đều tha thứ, sao rồi? Bây giờ nghĩ mình là gì mà ngươi có thể ăn nói bậy bạ như vậy? Ngươi có bằng chứng hay không? Ngươi đúng là làm ta tức chết mà, mau chóng xin lỗi vương phi và vương gia! Theo ta về từ đường chịu phạt nhanh lên!
Wao, nhìn kìa! Là nàng đánh giá cao rồi, vẫn muốn cứu nàng ta sao? Đã quá muộn.
Kẻ ngu nên chịu trách nhiệm và hình phạt với những gì mình gây ra, chỉ có vậy chúng mới biết mình ngu ngốc nhường nào.
- Tướng quân, người hà cớ nóng giận? Chuyện này ta đã báo với Hoàng Thượng, âu chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ.
Hành thích hoàng thân quốc thích, đó không phải là chuyện vài ba câu có thể cho qua.
Vu khống vương phi cũng vậy, dù sao nàng cũng có một chữ "Vương" tướng quân phải hiểu hơn hết chứ?
Nhã Tịnh nhẹ nhàng cắn hạt dưa bên cạnh, Lang Minh Triết đã đưa túi đựng vỏ cho nàng thả vỏ vào.
Nhã Lâm nghe vậy nắm chặt tay, nếu lần này Nhã Tịnh bị phát hiện.
Không chỉ mình nàng ta, ngay cả Tướng quân phủ e rằng cũng không xong rồi! Nhưng nếu Nhã Tịnh có thể bói toán, tính toán đi trước một bước đi chăng nữa, Nhã Như Tuyết e rằng lành ít dữ nhiều!
Đáng tiếc, Nhã Như Tuyết vẫn mơ hồ không hiểu sự việc.
- Phụ thân, ta là làm đúng! Giúp vương gia bắt độc phụ ấy, con có thể bảo vệ cánh tay kia của người rồi! Sao người lại có thể trách con như vậy?
Nhã Lâm tức tới muốn lấy cái gì đó nhét miệng đứa con này, đúng là tính toán một đời cũng không bằng sự ngu ngốc kia mà!
Nhã Lâm và nàng chẳng buồn nói thêm với nàng ta, nhìn qua Lang Minh Triết như đang lẩm bẩm tính toán gì đó, Nhã Tịnh tò mò hỏi thầm hắn.
- Phu quân, chàng đang tính gì vậy?
- Tính toán đôi chút, cả lần chửi này nàng ta đã chửi nàng 1007 lần, kể cả những lần nàng ta nói xấu nàng trước mặt ta.
Nàng muốn xử như nào?
Eo, sao hắn có thể tính toán như vậy?
- Chuyện này, binh phù ta có thể cho qua.
Chúng ta coi như không thù không oán, ta đưa đứa trẻ này về dạy dỗ.
Vĩnh viễn không cho nó xuất hiện trước hai vị nữa, thế nào?
Nhã Lâm xuống giọng, kẻ thù đã tới miệng, xin tha liền tha sao? Không, đương nhiên là không rồi!
- Ý của tướng quân là sao? Ai cho ai qua? Ta cũng đâu giữ