Nhã Tịnh trở về đại sảnh, Lang Minh Triết đã ngồi ở đó chờ nàng.
Nhìn thấy Nhã Tịnh đi tới, Lang Minh Triết nở nụ cười, hắn đứng lên bước tới nắm lấy tay nàng.
- Phu nhân, nhóm bạn hữu của nàng tới rồi.
Cảm giác thế nào, thoải mái hơn không?
Nhã Tịnh khẽ cười, nhẹ nắm lấy tay hắn.
Có vẻ như Lang Minh Triết vẫn cố chấp như vậy.
- Họ nói với ta, là người gọi họ tới làm việc.
Người có việc gì muốn nhờ họ hay sao?
Nhã Tịnh dò hỏi ý của Lang Minh Triết, hắn cũng như đã hiểu rõ nàng liền mỉm cười.
- Không sao, chúng ta chỉ là nhờ họ làm chút việc lặt vặt mà thôi.
Dù sao cũng sẽ không nguy hiểm, nàng an tâm! Nàng vẫn chưa thăm mẫu thân sao? Người luôn khóc, lại nháo.
Ta nghĩ rằng nàng nên qua xem một chút!
Nhã Tịnh như suy nghĩ gì đó lại gật đầu, đúng là nên đi qua xem thử.
Tiện nói với mẫu thân đôi chút, dù sao cũng là mẫu thân của mình!
Nhã Tịnh gật đầu cười, buông tay Lang Minh Triết đang nắm lấy tay mình ra nói tiếp.
- Sự vụ của họ tại Thượng Quan huyện cũng không ít, e rằng sẽ không thể giúp người.
Hai người họ vượt đường xa xôi tới đây, âu cũng là thăm ta.
Sẽ ở lại vài ngày rồi về, ta cũng vừa mới nói vài chuyện với họ.
- Nàng không thể tin tưởng ta hay sao?
Lang Minh Triết nhìn qua Nhã Tịnh phòng bị mình, nàng không biết nên nói thế nào.
Chỉ là, thế gian này càng ngày càng mệt mỏi.
- Không phải ta không tin tưởng người, ta chỉ mong họ có thể vui vẻ mà sống thôi.
Ta không muốn họ dính dáng vào bản thân mình, theo ta.
Ta e họ sẽ chỉ gặp hiểm nguy.
Nhã Tịnh nhìn thẳng vào mắt Lang Minh Triết như cầu xin, hắn chỉ lẳng lặng gật đầu.
Không có lời chắc nịch của hắn, Nhã Tịnh thở dài.
- Ta có chút hối hận rồi!
Một câu nói không rõ đầu cuối, chỉ Lang Minh Triết hiểu.
- Ta lại nhớ ngày tháng có thể ngao du cùng nàng!
- Nhưng Vương gia, người sẽ không bao giờ thực hiện chuyến đi đó một lần nữa phải không?
Chẳng thể buông bỏ địa vị, giống như nàng chẳng thể buông bỏ tự do.
Hai người đứng tại hai thế giới đối lập nhau, cứ như vậy lại liên kết lại với nhau.
Sinh ra một thứ tình cảm tối kỵ, rồi lại triệt tiêu lấy nhau.
Không ai có thể bỏ đi thế giới của mình, chỉ có thể nhắm mắt cho qua thứ tình cảm kia.
- Vương gia, nếu có một kiếp khác.
Ta nhất định sẽ yêu người, yêu người tới điên cuồng!
Hai người vừa rời khỏi đại sảnh liền đi dạo hoa viên.
Nơi nàng thường xuyên lui tới, cũng là nơi mà Nhã Tịnh dồn tâm huyết trồng.
Nhìn đóa Lưu Li đang được nàng cố gắng trồng tại một góc, Nhã Tịnh mỉm cười.
Đây là một trong số loài cây được sứ thần nước khác tặng, nàng hình như từng nghe qua câu chuyện đó.
Là một truyền thuyết tại nước Đức xa xôi, kể lại rằng.
"Trong thời trung cổ, một hiệp sĩ cùng người yêu đi dạo dọc theo bờ sông Danube.
Chàng hiệp sĩ vì cố gắng hái một cụm hoa tím xinh đẹp tặng cho cô gái, nhưng do bộ áo giáp nặng nề nên không may đã bị rơi xuống nước.
Trước khi chìm xuống dòng nước kia, anh ném những cánh hoa lên bờ cho bạn gái của mình cùng với lời nhắn “Forget me not” - xin đừng quên anh."
Loài hoa đẹp như vậy, nhưng lại xót xa tới thế! Tình yêu đó, đôi khi nàng tự hỏi có thật sự tốt đẹp hay không? Đánh đổi cả mạng sống chỉ vì muốn chứng minh tình yêu của mình, lựa chọn đó đúng hay không đúng thì không ai trả lời.
Họ chỉ ca ngợi mà thôi, có lẽ họ cũng mong muốn có một tình yêu ích kỷ nhue vậy.
- Forget me not!
Nàng đột nhiên quay qua nói với Lang Minh Triết, hắn mơ hồ nhìn qua màng.
- Ý nàng là sao?
Nhã Tịnh chỉ mỉm cười.
- Nhớ lấy "forget me not!" chàng hãy nhớ lấy giúp ta.
Một ngày nào đó, ta tin chàng có thể hiểu được.
Hoặc vĩnh viễn không, Nhã Tịnh nhìn lấy nam nhân trước mắt.
"Ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên đi chàng!"
Nhã Tịnh xoay lưng bước tiếp, A Hoa một bên nhìn chủ tử nhà mình.
Trong nháy mắt, A Hoa cảm thấy bây giờ Nhã Tịnh giống như chỉ cần chạm nhẹ sẽ liền biến mất không vết tích vậy.
Lang Minh Triết cũng không hỏi thêm nàng, hắn tin nàng.
Cũng vì vậy mà ghi nhớ từng chút, từng chút lời nói của nàng.
- Forget me not!
Lầm bầm nói, rồi lại theo sau nàng.
Ý Hiên và Diễm An đã tắm xong, bọn họ liền chạy đi tìm nàng.
Vừa hay nàng cùng Lang Minh Triết đang ngồi nghỉ tại bên hồ.
- Vương phi! Vương gia! Chúng ta xin làm phiền!
Ý Hiên đi tới, tay nhanh chóng đã bịp miệng Diễm An trước khi nàng ta gọi Nhã Tịnh là vương phi! Nhã Tịnh thấy vậy liền có chút buồn cười, hai đứa này lúc nào cũng như chó và mèo vậy!
- Không cần đa lễ, gọi ta là tiểu thư cũng được!
Nàng mỉm cười, dù sao hai người họ cũng thân thiết với nàng.
Nàng tin Lang Minh Triết cũng không để tâm lời của hắn nói.
- Các ngươi tới đây, đã lâu rồi không gặp.
Ý Hiên tóm Diễm An có ý định lao tới xà kẹo với nàng qua một bên, hũ dấm to đùng còn đang ở kia.
Đúng là ngu ngốc!
- Các ngươi tới đây thật vất vả rồi, cứ nghỉ ngơi ở đây đi! Vương phi đã lâu không có mấy bè bạn tâm sự, cũng có vài phần buồn chán.
Các ngươi lên thật tốt, vừa hay có người vui vẻ chơi đùa cùng nàng.
Lang Minh Triết như một người cha đang nhờ vả bạn bè của con mình mỗi khi đứa con gái tự kỷ có bạn tới chơi nhà vậy! Nhã Tịnh chẳng buồn quan tâm kẻ điên đó, thứ nàng quan tâm hơn là việc tối nay sẽ ăn gì đây?
Đúng là, hôm nay có kha khá món ngon, Nhã Tịnh nàng còn chưa chọn được món làm mình ưng ý.
Thực đơn cũng đã lên ba bản, vậy mà chưa có người chọn! Đem ba bản thực đơn để trên bàn, Nhã Tịnh nhìn qua Ý Hiên và Diễm An nói.
- Ta tính hôm nay xuống bếp, ta có rất nhiều ý tưởng đấy! Nhưng nhiều mó quá thành ra khó chọn, vậy nên ta đã viết món ăn ra đây! Các người xem qua rồi chọn đi, đầu bếp hảo hạng đây sẽ làm thật ngon! Nhớ bình chọn cho ta đấy!
Nàng làm màu không khác gì mấy đầu bếp thường diễn trên chương trình quảng cáo.
Diễm An thấy vậy, vô cùng quen thuộc diễn cùng nàng.
- Oa! Tại hạ đây thật quá vinh dự