Khi lần nữa Lang Minh Triết trở lại, trời đã tối.
Phía bên trong chẳng hề yên tĩnh như hắn nghĩ, Lang Minh Triết thở dài.
- Đại! Đại! Ta đặt đại!
- Xỉu mới đúng, nay nhiều đại quá rồi! Xỉu!
Kêu nàng nghỉ ngơi, đây là nghỉ ngơi của nàng hay sao?
Lang Minh Triết không cho người canh bên ngoài lên tiếng, hắn đẩy cửa bước vào.
Nhã Tịnh còn chưa xem ai tới liền lên tiếng nói.
- Không phải ta kêu ngươi ở ngoài canh sao, ham vui gì chứ! Xíu tới lượt ngươi liền...
Nói xong Nhã Tịnh ngẩng mặt lên liền thấy Lang Minh Triết mỉm cười đứng đó.
Nhã Tịnh bĩu môi một cái, không quan tâm hắn tay vẫn lắc lắc xúc xắc.
- Ta đang tự hỏi, rốt cuộc nàng lấy nó từ đâu!
Đám người đang ham vui bỗng chốc hóa đá, vội vã tránh xa nàng một mét như sợ ở lâu thêm cái đầu nhỏ cũng bay.
Nhã Tịnh nhàm chán hạ tay xuống, mắt nàng nhìn lên hắn.
- Vậy người đoán đi, đại hay xỉu, đoán đúng ta sẽ trả lời!
Lang Minh Triết nhíu mày nhìn Nhã Tịnh đang hồ nháo phía bên dưới, nhóm nha hoàn cùng công công cũng sắp sợ tới khó thở rồi! Nhưng Lang Minh Triết chẳng quan tâm lắm, hắn ngồi xuống bên cạnh nàng nhẹ hỏi.
- Vậy nàng ăn cơm hay chưa?
Bởi với tính cách nàng có lẽ ham vui mà quên ăn, hắn cũng không mấy lấy làm lạ.
- Vẫn như cũ, đoán đúng ta sẽ trả lời!
Lang Minh Triết tay muốn rót chén trà ngưng lại.
Là nàng đang muốn chọc tức hăn, bởi lẽ hắn không làm đúng lời hứa.
- Đại.
Nhã Tịnh có chút ngoài sự đoán, nàng còn nghĩ hắn sẽ mặc kệ nàng.
Tay mở nắp lên, quả nhiên là đại.
Nhã Tịnh chậc một tiếng, nàng ngồi xuống ghế ngay ngắn trả lời.
- Ta đã ăn!
Nghe lời nói này của nàng, Lang Minh Triết lại nhìn qua nữ nhân ngoan ngoãn kia.
Bộ dáng khác hoàn toàn lúc ấy.
- Vậy nàng có muốn đón bọn họ về chưa? Tiểu Bảo hẳn rất nhớ chúng ta!
Lang Minh Triết rót một chén trà đưa về phía nàng, Nhã Tịnh nhận lấy thở dài.
- Ta chỉ muốn đón A Hoa và tiểu Bảo về thôi, ta đã hứa trả tự do cho họ.
Nếu người nhất định đụng vào, ta e sẽ chẳng cho người cơ hội hối hận đâu!
- Nàng biết mình đang nói gì không? Ta hiện là đương kim thánh thượng của Lang quốc đấy! Nàng không sợ bay đầu sao?
Nhã Tịnh sờ sờ lên cổ, cô đang tự hỏi nếu bị chém sẽ ra sao...
- Đối với ta, người dù có là thánh thượng cũng chỉ là người.
Cái mạng nhỏ này cũng chẳng còn mấy nuối tiếc, có đi bây giờ hay sau này đi khác gì nhau sao? Con người ai rồi cũng phải chết thôi!
Nghe lời này từ vị "sủng phi" duy nhất trong Đông Cung khiến nhóm người kia đồng loạt nín thở.
Họ đã phục vụ qua không ít chủ nhận, nhưng đây là lần đầu họ thấy một người dám làm tới với Hoàng thượng như vậy!
- Thôi được, nghe lời nàng.
Lang Minh Triết nói rồi nắm chặt cái chén khiến nó vỡ thành mảnh, như đang dồn nén sự tức giận và khó chịu.
- Hôm nay ta sẽ nghỉ ngơi tại đây, các ngươi chuẩn bị nước ấm đi!
Đám nô tài nghe được lệnh miễn tử liền thi nhau rời đi, như chỉ sợ còn ở lại cái đầu sẽ nói lời tạm biệt cùng thân.
- Ta biết nàng đang chống đối ta, nhưng sau này trước mặt những kẻ hầu hạ ta mong nàng hãy cho ta chút thể diện! Mẫu thân nàng ta đã đưa vào đây và rất tốt, ta mong nàng sẽ ngoan ngoãn!
Nhã Tịnh yên lặng, kể từ ngày đó nàng chưa từng gặp mẫu thân.
Nhã Tịnh đứng lên, Lang Minh Triết nhìn theo nàng.
Nhã Tịnh quen thuộc leo lên giường, nàng đưa tay lên đầu nhẹ nói.
- Ta không giúp chàng tắm đâu, đừng có mà nhìn.
Lớn từng đó rồi, tự tắm đi!
- Nếu nàng muốn gặp nhạc mẫu, ta có thể cho người tới đón nàng gặp mẫu thân!
Nhã Tịnh không trả lời, Lang Minh Triết biết nàng tự có tính toán.
Nhã Tịnh tuy hay hành động kỳ lạ, nhưng hắn chưa từng phải lo điều gì từ nàng!
- Thật kỳ quái, hình như bây giờ nàng đã thân quen với ta hơn rồi phải không? Nếu không hai lần ta bị ám sát nàng sẽ không ra tay cứu ta, nhưng mà sao nàng vẫn muốn rời xa ta? Trong lòng nàng có ta cơ mà?
Nhã Tịnh không trả lời câu hỏi của Lang Minh Triết, nàng không muốn trả lời hắn.
Hắn trong lòng chẳng muốn buông bỏ vương quyền, nhưng lại không muốn cô độc ở trong nơi lạnh lẽo này nên kéo chân nàng cùng xuống.
Người như hắn cần thiết câu trả lời sao?
- Có câu trả lời hay không, không phải cũng vậy sao?
Ba ngày sau, A Hoa và Lang Thiệu Huy trở về.
Con trai nàng đương nhiên sẽ