Lang Minh Triết không tin được nhìn Nhã Tịnh, sao lại có chuyện như vậy? Nàng cuối cùng cũng nghĩ thông rồi sao? Chuyện này hắn không quá chắc chắn, biết hắn sẽ không dễ tin như vậy.
Nhã Tịnh nói thêm.
- Ta là nói thật, nếu người cần nạp thêm phi tần để củng cố địa vị, an tâm đám quan lại kia thì tùy người.
Ta không quản nữa, cũng sẽ không hi vọng gì.
Người không cần để Tư Hạ tới làm phiền ta và tiểu Bảo nữa.
Nhã Tịnh tự rót cho mình một ly trà, lại tự uống lấy.
Nàng tháo trên tay chiếc vòng Lang Minh Triết đeo cho nàng, để xuống.
Lang Minh Triết nhìn hành động của nàng, tâm tư cũng trùng xuống.
- Nàng, nàng chưa từng đặt ta trong lòng hay sao?
- Nếu ta chưa từng đặt người ở trong lòng, ngày người khởi dậy, ta đã không cầm quân chiến đấu cùng người! Ngày người bị ám sát, ta đã không ngại hiểm nguy mà lao tới.
Lang Minh Triết, suy cho cùng, ai không có ai trong lòng người còn không rõ hay sao?
Lang Minh Triết nhìn nàng, ánh mắt như muốn xuyên thấu con người bé nhỏ kia.
- Nàng thật sự nghĩ như vậy hay sao?
- Ta đã từng muốn xem, người có thể chịu đựng việc ta không cho người nạp thêm phi tần trong bao nhiêu thời gian.
Ba tháng, còn chưa được một năm.
Lang Minh Triết, ta hiểu lòng chàng rồi!
Nói rồi Nhã Tịnh rời đi, trước khi đi nàng không quên nói.
Nhã Tịnh không gọi hắn là "bệ hạ" nữa, chỉ là lúc này.
Nàng muốn tạm biệt với người phu quân đã lang bạt khắp nơi cùng mình ấy.
Người phu quân cùng nàng trải qua tuyết trắng, trên tay chỉ có vỏn vẹn khoai nướng đã cháy một phần nhưng vẫn dành cho nàng phần chín thơm ngon.
Tạm biệt người phu quân trong tuyết lạnh luôn khoác áo cho nàng.
Tạm biệt người phu quân giữa hè nóng thay nàng nấu ăn, tạm biệt người phu quân ân cần chăm sóc đó mà thôi! Nàng nên tỉnh mộng rồi!
- Tuần sau, ta sẽ cùng tiểu Bảo rời cung, bệ hạ! Lần này ta muốn tịnh tâm, mong rằng người đừng để ai theo! Ta muốn tới mộ phần mẫu thân để nghỉ ngơi, nhất định sẽ trở lại!
Lang Minh Triết cúi đầu, hắn tin Nhã Tịnh nói được làm được.
- Được!
Cuối cùng hắn vẫn là phê duyệt, tối hôm ấy, Lanh Minh Triết không tới cung của nàng nữa.
Nhã Tịnh cũng không mong ngóng, không chờ đợi.
Sớm hôm sau, A Hoa báo tin.
Quả nhiên, đêm hôm qua Lang Minh Triết ở cạnh Tư Hạ.
Thậm chí hắn còn cho quốc sư tính toán xem ngày lành tháng tốt, nạp Tư Hạ vào cung.
Có lẽ nàng ta sẽ tới làm phiền nàng nhiều đây!
Nhã Tịnh bên hồ sen, ôm tiểu Bảo nhẹ ngắm lá thu rụng.
Còn nhớ, lễ hội hoa đăng và tết trung thu năm ngoái.
Lang Minh Triết tặng cho nàng một chiếc đèn thỏ ngọc, bên trong có câu đối.
Nội dung đơn giản, chỉ là nói hắn và nàng chính là đôi phu thê ân ái nhất thế gian.
Qua chẳng được lâu, cuối cùng bản chất vẫn bại lộ!
Nhã Tịnh cho người ngăn cản Tư Hạ tới phiền mình, như vậy có phải rất ấu trĩ không? Nhưng mà nàng ghét phiền phức rồi!
Dạo này A Hoa và nàng rất thích dạy tiểu Bảo tập đứng, có lẽ mỗi ngày đều cho thằng bé luyện tập.
Tiểu Bảo cũng đứng được rồi, nhìn thằng bé mỉm cười hai khóe mắt cong cong.
Nhã Tịnh không nhịn được thơm thằng bé hai cái thật kêu.
A Hoa còn khoa trương hơn, khóc tới sưng cả mắt!
Dạ Nguyệt Tu Kiệt và A Vệ còn vui hơn cả, nàng còn chưa nói chuyện này cho Lang Minh Triết biết.
Tối hôm đó, bốn người lại tụ tập, ăn mừng tiểu Bảo biết đứng! Dạ Nguyệt Tu Kiệt có lẽ đã lục soát kho, bao nhiêu món đồ quý hiếm đều được gửi tới phòng tiểu Bảo.
Nhã Tịnh nhìn xe lớn xe bé tặc lưỡi, người không biết còn tưởng hắn mới là ba ruột của tiểu Bảo đi?
- Người tặng tiểu Bảo nhiều đồ như vậy, tới lúc nó biết đi thì người tính lấy gì tặng?
- Nàng đâu phải không biết, Dạ Nguyệt sơn trang ta thiếu gì mấy đồ