Edit: Cá Mực 99Thẩm Dụ và Thẩm Âm Nhân lúc đi ra nhìn thấy bộ dáng Lâm Chỉ cùng Ngụy Trạc trò chuyện vui vẻ, hai người đều có chút kinh ngạc, Lâm Chỉ nhìn thấy Thẩm Âm Nhân đi ra, hỏi nàng: "Khuyên tai đã tìm được rồi sao?"Thẩm Âm Nhân lập tức gật đầu, "Tìm được rồi." Lập tức nhìn về phía Thẩm Dụ, "Nhị ca, ta cùng với biểu tỷ muốn đi hoa viên bên kia."Thẩm Dụ: "Đi thôi, ta cùng Thành vương cũng chuẩn bị đi thư viện nhìn xem trước."Thẩm Dụ nhìn thấy Thẩm Âm Nhân lôi kéo Lâm Chỉ đi xa, lúc này có chút hiếu kỳ nhìn về người đứng bên cạnh, có chút khó hiểu nói: "Điện hạ cùng biểu muội ta nhận biết?" Vừa rồi hắn hai người trò chuyện vui vẻ, Thẩm Dụ còn tưởng rằng hắn bị hoa mắt.Ngụy Trạc hàm ý sâu xa nói, "Tam tiểu thư là ân nhân cứu mạng Văn Bạch." Dứt lời liền hướng phía trước đi đến, lưu lại Thẩm Dụ vừa kinh ngạc vừa mờ mịt ở phía sau, tại sao lại cùng Giang Văn Bạch có quan hệ rồi? Huống chi là ân nhân cứu mạng Giang Văn Bạch cùng việc các ngươi trò chuyện vui vẻ có gì liên quan?Bên kia Thẩm Âm Nhân cũng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lâm Chỉ, vô cùng đau buồn nói: "Ngươi còn nói ngươi đối Thành vương không có ý đồ, ta còn chưa bao giờ thấy Thành vương cùng cô nương nhà ai trò chuyện vui vẻ như vậy."Lâm Chỉ cũng không biết nên giải thích thế nào, sau một lúc lâu lục tìm ngôn ngữ, cuối cùng chỉ có thể vô tội nói: "Ta nếu nói rằng ta chỉ muốn mượn cơ hội này ở trước mặt Thành vương để lại một ấn tượng tốt, để có thể thêm hiểu biết nhân phẩm của hắn, ngươi tin không?"Thẩm Âm Nhân vẻ mặt"Ta không có ngốc" nhìn thấy nàng.Lâm Chỉ nâng trán, chính nàng cũng hiểu được lời giải thích này quá mức gượng ép, nhưng nàng lại không có cách nào nói"Ta biết Ngụy Lân là cái hôn quân, ngày sau sẽ làm cho dân chúng cực khổ, thiên hạ rung chuyển, còn có thể diệt cả nhà Lâm gia ta, cho nên ta muốn quan sát nhân phẩm và phẩm tính của hắn để tìm một vị minh chủ mới." Tất nhiên nàng không thể giải thích nguyên do trong đó được, Lâm Chỉ thở dài, quyết định chỉ có thể dựa theo hiểu lầm của biệu muội nhà mình.Thẩm Âm Nhân thấy Lâm Chỉ không nói gì nữa vì thế càng thêm kiên định ý nghĩ của mình, nàng đang rầu thời gian qua biểu tỷ nàng như thế nào đã u mê Thành vương đến như vậy rồi, phía sau lưng đột nhiên truyền đến một thanh âm, "Nha đầu Tiểu Tứ."Thẩm Âm Nhân vừa nghe cái tên này, lập tức quay đầu trừng mắt với người kia, "Đỗ An ai cho phép ngươi gọi ta như vậy!"Lâm Chỉ nhìn thấy hai công tử trẻ tuổi đang đi tới trước mặt, trong đó có một người nàng cũng quen biết, chính là Tô Triết ngày đó ở Yên Vũ lâu từng nhìn thấy qua, mà kế bên là một người khuôn mặt tuấn tú thân hình cao lớn ngăm đen, hẳn là Đại công tử của nhà Tả Tướng hiện giờ đang làm thống lĩnh cấm quân Đỗ An.Đỗ An lớn hơn Thẩm Âm Nhân ba tuổi, Đỗ An từ nhỏ đã bướng bỉnh không chịu học hành, nữ quyến trong nhà đều đối với hắn cưng chiều dung túng, đúng lúc năm đó Thẩm thái phó tự mình ở nhà quản lý đốc thúc ba người cháu trai một người cháu gái đọc sách viết chữ, vì thế Tả Tướng đại nhân không thể nhịn được quyết nhẫn tâm đem Đỗ An đưa tới Thẩm phủ, để cho hắn đi theo Thẩm thái phó học tập, không được Thẩm thái phó cho phép liền không cho hắn về nhà.Mà Đỗ An tuổi nhỏ bướng bỉnh gặp gỡ một Thẩm Âm Nhân tính cách tinh quái, hai người song kiếm với nhau, dù đang đi học nhưng trèo cây bắt chim chọc ghẹo người, lúc ấy nha hoàn gã vai sặt trong Thẩm phủ chỉ cần vừa thấy hai tiểu tổ tông này đều đi đường vòng, may mà Thẩm Âm Nhân thông minh, Đỗ An tự nghĩ không thể thua một Tiểu cô nương, dù chơi đùa rất nhiều, bài vở và bài tập dưới áp lực vô hình là Thẩm Âm Nhân cũng rất có tiến bộ.Hai người này có thể nói là thanh mai trúc mã, hiện giờ tuy rằng đã lớn, nhưng giữa hai người luôn thân thiết tùy ý nhau.Đỗ An nhìn Thẩm Âm Nhân sinh khí, lập tức cười làm lành nói: "Ngươi vốn là đứng hàng thứ tư, ta sao gọi sai rồi?"Thẩm Âm Nhân mặc kệ hắn, lôi kéo Lâm Chỉ liền muốn đi đường vòng, Đỗ An vội vàng ngăn hai người lại, "Tam tiểu thư xin dừng bước!"Thẩm Âm Nhân nghe vậy lại chuẩn bị mắng hắn hai câu, bất quá chú ý đên bên cạnh Đỗ An còn có một vị Tô Triết, liền nhịn xuống không mở miệng, Lâm Chỉ nói: "Đỗ công tử có việc?"Đỗ An hình như có chút ngượng ngùng lại có chút mong đợi nhìn Lâm Chỉ, "Cái kia.
.
.
.
.
.
Không biết hôm nay Lâm thiếu tướng quân có tới rồi không?"Từ nhỏ Đỗ An có giấc mộng chính là một ngày kia có thể chinh chiến sa trường, mười sáu tuổi hắn nghe nói quân Lâm gia trưng binh ở Tây Bắc, lập tức trộm thu thập hành lý suốt đêm ra khỏi thành mang theo nhiệt huyết tràn đầy ngập muốn lao tới thành Nhật