Edit: Cá Mực 99Lâm Chỉ nhìn xung quanh một chút, nhặt lên một phiến lá sạch đựng một chút nước từ dòng suối rót vào miệng người này, liên tục rót vào mấy ngụm nước lúc này mới nhìn thấy mắt người này chuyển động nhẹ, Lâm Chỉ buông phiến lá xuống, nhìn mắt người này hơi run lên rồi chậm rãi mở mắt.Nhưng chưa kịp mở to mắt nhìn rõ người trước mặt, dưới sự phòng bị theo bản năng, liền đánh ra một chưởng hướng tới Lâm Chỉ, Lâm Chỉ phi thân lùi ra phía sau vài bước, từ trên cao nhìn xuống người đang nằm dưới đất, bởi vì vừa mới đánh ra một chưởng kia khiến thế lực của hắn tựa hồ có chút cạn kiệt, một bộ dạng như muốn ngất đi lần nữa.Lâm Chỉ khoanh tay cười giễu nói: "Nếu ngươi lại ngất đi ta liền ném ngươi vào núi cho sói ăn."Nam tử chống đỡ thân mình tựa vào một bên hòn đá ngồi xuống, hắn lúc này mới thấy rõ vẻ ngoài của Lâm Chỉ, nhìn thấy đối phương chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, dáng vẻ không giống người thường, lúc này nam tử mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hướng Lâm Chỉ áy náy cười nói: "Đa tạ cô nương ra tay cứu giúp, vừa mới thất lễ, còn mong cô nương đừng trách."Lâm Chỉ nhìn hắn từ trên xuống dưới một phen, lúc này mới tiến lại gần hỏi hắn nói: "Ngươi còn có thể di chuyển được không ?"Nam tử mặc dù thực rất suy yếu, nhưng vẫn gật gật đầu.Lâm Chỉ nói: "Đem áo cởi ra."Nam tử có lẽ do mất máu quá nhiều, phản ứng so ngày thường chậm đi không ít, nghe thấy lời Lâm Chỉ nói trong lúc nhất thời lại ngốc ra tại chổ không biết nên phản ứng như thế nào.Lâm Chỉ cúi đầu gở xuống bên hông một túi nhỏ, ngẩng đầu thấy nam tử như không tin nhìn chằm chằm vào mình một bộ bị khi dễ lộ ra vẻ vô tội, không khỏi bị chọc cười, nhắc nhở: "Vết thương bên hông ngươi nếu không bôi thuốc băng bó máu cũng sắp chảy khô rồi."Nam tử lúc này mới phục hồi lại tinh thần, có chút lúng túng cởi bỏ y phục, bởi vì vết thương ở bên hông dính sát vào áo trong, cởi ra áo trong ở miệng vết thương có chút máu rỉ ra, trên mặt nam tử thế nhưng lại không lộ ra biểu cảm đau đớn, chỉ có chút suy yếu tựa người vào trên hòn đá cùng Lâm Chỉ nói: "Làm phiền cô nương."Vì nguyên nhân phụ thân cùng đại ca hàng năm chinh chiến, Lâm Chỉ chỉ cần đi ra bên ngoài đều có thói quen ở trong hà bao chuẩn bị một túi nhỏ đựng kim sang dược, hiện tại lại thật sự phát huy được tác dụng, sau khi Lâm Chỉ giúp nam tử này bôi thuốc thật tốt, từ y phục sạch sẽ không bị dính máu trên người hắn giật xuống một miếng vải dài cẩn thận băng bó vết thương thật kỹ.Kim sang dược này hiển nhiên là thuốc tốt, sau khi được bôi thuốc nam tử rõ ràng cảm giác miệng vết thương đã giảm bớt đau đớn, hắn nhìn thấy Lâm Chỉ giúp mình băng bó xong liền đi tới một bên khe suối rửa tay, nam tử liền đem y phục mặc vào vừa mở miệng hỏi: "Không biết cô nương tên gì?"Lâm Chỉ đầu cũng không quay về, thuận miệng bịa chuyện cái tên nói: "Ta gọi là Tiểu Hoa."Nam tử: ".
.
.
.
.
."Lâm Chỉ rửa tay xong xoay người nhìn nam tử, nhắc nhở: "Vết thương này của ngươi nhìn biết là do vũ khí sắc bén gây ra cho nên vết thương khá sâu, tuy rằng ta đã giúp ngươi băng bó nhưng vẫn nên nhanh chóng tìm đại phu nhìn qua, ngươi nếu cần ta có thể mang ngươi tới trong thành."Nam tử lắc đầu từ chối: "Chốc lát nữa ta sẽ gọi thủ hạ đến đón ta, như vậy sẽ không cần phiền toái.
.
.
.
.
.
Tiểu Hoa cô nương ."Nam tử trả lời như Lâm Chỉ đã dự liệu, Lâm Chỉ đưa chút nước qua cho nam tử, "Vậy ngươi tự giải quyết cho tốt, ta đi trước, ngày sau có duyên gặp lại." Nói xong liền hướng về nơi khác không quay đầu lại bước nhanh đi xa .Nam tử nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Chỉ một chút, lúc này mới thu hồi ánh mắt tiếp tục dựa vào trên