Hoàng đế nhận ra răng mình vẫn còn đầy đủ.
Liếc nhìn trong bát, tức giận ngẩng đầu lên nói: ‘Lãnh Băng Cơ! Cái sủi cảo này có gì vậy? Suýt nữa thì làm rụng răng của ta rồi”
Lãnh Băng Cơ nhìn lên một cái, nhếch miệng.
Sủi cảo nàng làm rõ ràng là đã giấu đi rồi cơ mà? Chắc hẳn là do Vu phó tướng dở trò quỷ rồi bỏ chạy.
Người tính cũng không băng trời tính, muốn nói về phúc khí thì ai có thể qua được hoàng đế?
“Phụ hoàng à, người thử một miếng này xem sao? Đây là sủi cảo có phúc, bên trong bọc một hạt vàng, ai ăn vào thì sang năm người đó đều có phúc khí.
Người người đều nhìn chăm chú mong được ăn thử một miếng.
người thử trước đi”
Vừa nghe xong Lão gia tử không còn lo lắng nữa.
“Sao nào, trẫm ban cho các con ít phúc phần còn không vui sao? Sủi cảo nhân hạt vàng, con vẫn còn đang sợ kiếm tiền chưa đủ hay sao? Thấy tốt thì cứ thu đi, phải biết thế nào là cây to đón gió, bản sớ tố cáo con đều giống như bông tuyết rơi đầy trên thư án của ta.
Đám người trong hậu cung kia có thể không lo lắng, không thèm thưồng sao?”
Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung Phong đều nhìn nhau không nói một lời.
Trong lòng không hẹn mà cùng có một suy nghĩ: Chẳng lẽ là do mình biếu Huệ Phi nương nương tiền riêng, bà ta lại đi khoe khoang khắp nơi.
Lão tử gia cảm thấy bất công nên mới không vui sao?
Hoàng gia cổ đại không cho phép con cái kinh doanh với gia quyến, một là trong sĩ tử- nông dân – công nhân – thương nhân, thân phận của thương nhân quá hèn mọn.
Hai là làm Hoàng đế, lo sợ những đám người kia không biết thân phận, lại lộng quyền làm chuyện riêng, gây ra tai hoạ.
Cho nên, sau khi Mộ Dung Phong tiếp nhận lại những cửa hàng do Tề Kính Vân để lại, từ trước đến nay không hề khoe khoang khắp nơi.
Tuy nhiên, trên có chính sách, dưới có đối sách.
Đừng nói tới Hoàng tử, Hoàng tôn, Công chúa hay Vương gia, ngay cả trăm quan văn võ trong triều ai mà không nắm trong tay vài cửa hàng để làm ăn? Nếu không chỉ dựa vào chút bổng lộc thì nào đủ để duy trì chỉ phí hàng ngày?
Trong lòng mọi người đều biết rõ, Hoàng đế cũng một mắt nhắm một mắt mở