Chuyện Minh Nguyệt bị đuổi về phủ Lãnh Băng Cơ đã biết.
Nhờ có tại mắt là Tiết Di nương, bất kể chuyện lớn nhỏ gì trong Tướng phủ cũng không qua được mắt nàng.
Nàng phát hiện ca ca không hề nhu nhược như mình nghĩ, mà ngược lại còn rất khôn ngoan.
Bản thân chẳng qua thông báo cho huynh ấy trước việc phụ thân và Kim Thị đang thăm dò tin tức của huynh ấy, tránh việc huynh ấy không cẩn thận mà lộ chuyện.
Không ngờ ca ca lại tương kế tựu kế, thắng một nước cờ của Kim Thị.
Lúc này bên cạnh huynh ấy chỉ còn lại Thanh Phong.
Mấy ngày nữa là đến ngày khoa cử, cũng không cần giấu trước giấu sau, lo lắng làm sao che giấu được Minh Nguyệt.
Chỉ cần thân thể huynh ấy hoàn toàn khỏe mạnh, nàng tin tưởng với tài trí mưu lược của huynh ấy, nhất định có thể một bước lên trời.
Đại hội lật mặt mang tính lịch sử như vậy sao có thể không có mặt nàng được.
Nếu ca ca lần này có thể đậu cao, nhất định làm Kim Thị tức đến xỉu luôn.
Nghĩ đến thôi đã thấy vui sướng.
Nhi Nhi cũng vô cùng mong chờ, cả hai lập tức hành động.
Đầu tiên lấy mực bôi lên khắp mai rùa, sau đó thì ẩn nó lên giấy trắng.
Lúc đầu còn luống cuống, về sau càng lúc càng quen tay, còn có thể in được trăm ngàn kiểu dáng rùa, không tờ nào giống tờ nào.
Nhi Nhi tò mò: “Sao Vương Gia lại bắt tiểu thư luyện về con rùa vậy? Lãng phí bao nhiêu là giấy!”
| Lãnh Băng Cơ hắng giọng, ra vẻ cao thâm khó đoán: “Giải thích ngươi cũng không hiểu đâu.
Cái này không phải là vẽ rùa, mà là độc chiếm ngao đầu.
Người hiểu độc chiếm ngao đầu là gì không? Chính là cầu nguyện cho ca ca ta không chỉ có tên trên bảng vàng, mà còn đứng đầu bảng”
Nàng vô cùng nghiêm túc nói linh tinh làm cho Nhi Nhi nghe đến mụ mị đầu óc, chỉ biết gật gật đầu.
Cảm thấy tiểu thư thật sâu sắc.
Quả nhiên chỉ có tiểu thư nhà nàng mới xứng với Vương Gia, chỉ có tiểu thư hiểu được tấm lòng của Vương Gia.
“Nếu là vậy mình phải thành tâm vẽ thì cầu nguyện mới linh ứng.
Tiểu thư sao lại ăn gian thế này?”.
“Cũng như người nói đó, đây là rùa thần trong hồ cầu nguyện mà, nó có tính linh đó!” Lãnh Băng Cơ nói dối không chớp mắt.
“Nhân lúc hôm nay Mộ Dung Phong không có ở vương phủ, ta sẽ vẽ một hơi một nghìn bức cho hắn!”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Có tiếng Điêu ma ma ngoài cửa cung kính vấn an, là Mộ Dung Phong đến kiểm tra rồi.
Bé ngoan, đã là giờ nào rồi, sao vẫn còn chưa xuất phát nữa?
Lãnh Băng Cơ vội vàng thu dọn hình vẽ, hối thúc Nhi Nhi: “Mau đem con rùa giấu đi!”
Cả người con rùa đều là mực, Nhi Nhi nhìn quanh quất vẫn không biết giấu ở đâu mới được.
Nghe thấy tiếng bước chân đã đến rất gần, bèn ném vào chậu rửa bút trên bàn, rồi lấy một quyển sách đậy lại.
Mộ Dung Phong đẩy cửa bước vào, nhìn Lãnh Băng Cơ đang giả vờ siêng năng viết, cảm thấy có chút khác thường.
Lãnh Băng Cơ bận đến không đứng dậy được, chỉ nhìn Mộ Dung Phong cười một cái: “Chào buổi sáng Vương Gia”
Mộ Dung Phong đang cầm hộp quà lễ nhân sâm, thuận tay để lên thư án.
Hắn cầm một bức vẽ của Lãnh Băng Cơ lên, không khỏi ngạc nhiên: “Đây là do nàng vẽ sao?”
Lãnh Băng Cơ vung vẩy cây bút trên tay nói: “Có phải là luyện nhiều thành đẹp không, tay nghề xem được đấy chứ?”
Mộ Dung Phong hoài nghi mà liếc nhìn những con rùa trên giấy, lại hoài nghi mà liếc nhìn nàng.
Không thể không đồ” lên một tiếng.
“Thật nhìn không ra đó, đúng là rất chuyên tâm”
Lãnh Băng Cơ cười nịnh hót: “Chuyện vương gia đã giao phó, ta đương nhiên sẽ tận tâm tận lực mà làm”
“Vậy sao?”
Mộ Dung Phong hờ hững liếc nhìn nàng, lấy từ trong tay áo ra hai tờ giấy gấp gọn gàng, ném tới trước mặt nàng: “Thế sao thư hối cải bản vương bảo nàng viết, nàng chỉ làm chiếu lệ?”.
“Đâu có… Ta đã đến rồi, còn dư tận mười sáu chữ đó, thái độ còn thành khẩn, kiến thức sâu sắc nữa”
Lãnh Bằng Cơ nhặt hai trang giấy lên mở ra xem.
Nàng chăm chú nhìn rồi khuôn mặt gục xuống như quả mướp đắng.
Hôm qua nàng thực sự đã quên ăn quên ngủ, đổ mồ hôi sôi nước mắt để viết bức thư hối lỗi này.
Thế mà tên này nỡ nào dùng mực chu sa khoanh hết những chữ nàng viết sai, cả trang giấy thành một màu đỏ tươi.
Sau cùng còn phê một câu: “Cả bài toán viết sai chữ, chứng tỏ không chuyên tâm.
Viết lại”.
Đó thực sự không phải là viết sai chữ mà, nó là chữ giản thể.
Thân là một thiếu nữ đến từ thế kỷ hai mươi mốt, thực sự bây giờ nàng mà viết bằng chữ phồn thể thì chẳng khác nào về bùa.
Thư nhận lỗi mà nàng viết cho Mộ Dung Phong, cũng xem như là được giải phóng cái tôi, phát huy tất cả năng lực sáng tạo, chữ viết vừa có giản thể vừa có phần thể.
Nhưng khi Mộ Dung Phong xem, rõ ràng lại thành viết sai chữ”
Lẽ nào kiếp trước hắn ta là thầy giáo sao? Động một chút là bắt chép phạt, lại còn tính toán chi li từng chữ.
Lãnh Băng Cơ mặt mày u sầu gấp bức thư hối lỗi lại: “Nữ tử không có tài mới là đức.
Ta chỉ biết được mấy chữ.
Để viết bức thư hối lỗi này