"Cái đồ độc phụ nhà ngươi, ngươi hạ độc sát hại con ta, giả mù sa mưa làm bộ như quan tâm khiến ta chẳng hay biết gì, hiện tại sự thật đã bại lộ ngươi còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ được như vậy cơ à?" Lãnh tướng vô cùng đau đớn quở trách.
"Cho dù là ta làm thì đã sao? Con trai trưởng của tướng phủ đáng lẽ là Thanh Kiều, nếu không có ba mẹ con kia vào kinh, đoạt đi vị trí chính thất phu nhân của ta thì làm sao đến phiên hắn được hưởng?
Người luôn mồm nói là đã làm thua thiệt ta, bất công với Thanh Kiêu và Bằng Nguyệt, nhưng trên thực tế thì sao? Vị trí Phong vương phi lại thuộc về Lãnh Băng Cơ, vị trí trưởng tử và gia nghiệp tương lại cũng về tay Lãnh Thanh Hạc, mẹ con chúng ta thì có cái gì?"
Lãnh tướng tức giận dựng thẳng người lên: "Trong tướng phủ đều là người một tay che trời, mọi vinh hoa phú quý đều hưởng, ta chưa từng bạc đãi các ngươi! Ngược lại là hai đứa con Băng Cơ và Thanh Hạc này, mấy năm nay người bạc đãi chúng thể nào ta chưa nói, thế mà nay lại càng độc ác hơn, muốn lấy cả tính mạng của nó!"
Kim thị ỷ vào có nhà họ Kim chống lưng, lúc nào cũng tỏ vẻ kiêu căng, ở trong tướng phủ đã quen như thế, ra đến bên ngoài cũng không biết khiêm tốn hơn.
"Ngươi làm hại ta nửa đời người không thể ngẩng đầu nhìn người, đường đường là cô nãi nãi từ phủ Thượng Thư gả ra ngoài mà lại phải đi làm thiếp cho người, con ta đẻ ra cũng kém một bậc, cùng lắm là ta đòi lại thứ ta muốn thôi."
Lãnh tướng hổn hển, nhưng lại không biết xử trí như thế nào cho tốt.
Năm đó việc nhà đã bị làm ầm ĩ đến tận triều đình, hôm nay chuyện dơ bẩn trong hậu viện cũng bị khui ra, phơi bày giữa nha môn Đại Lý Tự, cái mặt già này cũng bị vứt về đến tận nhà rồi.
Tiếng Lãnh Băng Cơ giòn giã hỏi: "Xin hỏi đại nhân, tội giết người chưa thành ở Trường An phải xử lý như thế nào? Xin đại nhân cứ theo lẽ công bằng mà chấp pháp"
Lần này Đại Lý Tự Khanh thẩm án đúng thật là chỉ khoanh tay đứng nhìn, ngồi trên công đường cả nửa ngày chỉ để hóng chuyện.
Câu nói của Đại Lý Tự Thiếu khanh quả là ứng nghiệm.
Nhưng công bằng thì...!
Ông ta lại quan sát nét mặt Mộ Dung Phong, rồi quay lại nhìn Lãnh tướng, nan giải đấy, giờ lại còn liên lụy đến một vị Lại bộ Thượng Thư của nhà họ Kim hai đời làm quan, ông ta biết làm thế nào?
Ông ta hơi do dự: "Dựa theo luật pháp của Trường An ta, lập mưu giết người bỏ tù ba năm, làm người bị thương phán treo cổ, giết người thì xử trảm”
"Ca ca của ta vài ngày trước đã là bệnh nguy kịch, chỉ còn kéo dài hơi tàn.
Nếu không có ta phát hiện trong mực có độc thì lúc này chỉ sợ là đã âm dương cách biệt với ta rồi.
Đại nhân, ngài nói phải phán xử thế nào đây?"
"Chuyện này." Đại Lý Tự Khanh thông minh cố ý kéo dài âm cuối, nhìn về phía dưới công đường.
"Băng Cơ, những việc này đều là việc nhà, chúng ta hồi phủ rồi nói sau." Lãnh tướng cuống quít ngăn cản lời nói của Đại Lý Tự Khanh: "Vi phụ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ca ca con."
"Không" Lãnh Bằng Cơ phản bác không chút nể nang: "Sự việc hôm nay cũng không phải là việc nhà tầm thường"
Nàng lấy ra từ trong lòng ngực cuộn giấy báo đỗ, từ từ mở ra: "Con đang định nói cho phụ thân biết, mấy ngày trước đây ca ca nhàn rỗi quá nên chạy tới tham gia khoa thi năm nay, may mắn đậu Tiến sĩ, sau này huynh