Lãnh Băng Cơ, nàng lăn ra đây cho bổn vương!
Tên lính cố rướn cổ nhìn vào trong: “Nhị công tử đến đây một mình sao?”
Tề Cảnh Vân nghiêng mình: “Vớ vẩn, mấy chuyện này bao nhiêu người mà không được.
Không thì cứ vào lục soát đi?”
Bên trong chỉ có một nữ nhân đang ngồi quay lưng, quần áo nàng ta xộc xệch.
Tên quân sĩ thấy vậy thì cười ngại ngùng.
“Không cần, không cần.
Nhị công tử cứ chơi vui vẻ.
” Quân sĩ lùi ra sau hai bước, uy nghiêm nói với những người khác: “Tiếp tục tìm kiếm!”
Lãnh Bằng Cơ thở phào nhẹ nhõm, tưởng đã may mắn thoát được một kiếp nạn.
Bên ngoài bỗng có tiếng người lạnh lùng nói: “Bổn vương hôm nay đến thi hành công vụ, thật không ngờ lại gặp người quen”
Ôi mẹ ơi!
Lãnh Băng Cơ hai tay run lên, trong bụng giật thót lên, cả người toát mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ đây gọi là oan gia ngõ hẹp? Mộ Dung Phong đường đường là một vương gia, từ lúc nào lại đi quản mấy chuyện nhàn rỗi này vậy.
Mẹ ơi, làm thế nào có thể có chuyện thế này?
Tề Cảnh Vân niềm nở chào hỏi: “Ồ, hóa ra là Phong Vương gia.
Nếu để biết là huynh thì chỉ cần chào hỏi một tiếng là xong chuyện rồi.
Đâu cần phải tốn tiền oan uổng mời họ uống trà.
Không được, có trả lại được không? Bằng không đệ sẽ kiện mọi người lợi dụng chuyện công bỏ túi riêng.”
Tên quân sĩ hám lợi biết được mối quan hệ của hắn với vương gia nhà mình liền vận túi rồi co giờ bỏ chạy.
Mộ Dung Phong nét mặt sa sầm, đi đến cửa phòng, chầm chậm liếc mắt vào trong: “Vừa nãy nghe Tú bà nói, đệ chẩm trúng một kỹ nam hàng đầu của Lâm Lang Các, còn chi rất nhiều tiền, vậy mà lại để tâm chút tiền trà nước đó sao?”
Tề Cảnh Vân trong lòng hiểu rõ, Mộ Dung Phong chính là đúng với câu: “người đến không có ý tốt, người tốt cũng chẳng thấy đâu”.
Hắn ta làm gì rảnh đến nỗi chạy đến đây?
Tề Cảnh Vân cẩn thận dò xét, cười theo: “Bị người khác đến trước giành mất rồi.
Không gọi được.
Nên hôm nay đến đây coi như ăn một bữa, uống hai ba ly rượu thôi.”
Kỹ nam mặc áo bào đỏ hoa bỉ ngạn ở phòng đối diện kia đang bị binh lính kéo ra, vẫn đang phân bua: “Ta không phải khách, ta là kỹ nam của các lậu này.
Vị công tử này có thể làm chứng cho ta”
Nói rồi chỉ tay về phía Tề Cảnh Vân.
Tên lính mắng xối xả: “Đừng già mồm nữa.
Rõ ràng là đi kiếm gái, còn giả dạng ẻo lả như cô nương? Loại thủ đoạn của mấy tên tiểu gia như người ta đã thấy nhiều rồi”
Tề Cảnh Vân xoa xoa mũi, không những không nói giúp tên kỹ nam, lại còn thở dài ngao ngán: “Tướng mạo không ra gì thế này à, hôm nay xem như uổng tiền rồi”.
Mộ Dung Phong ra lệnh cho những tên lính sau lưng: “Đưa Tề nhị công tử xuống dưới, thông báo cho phủ Bá Tước đem tiền đến chuộc người”
“Không phải vậy chứ, Phong vương gia.
Chúng ta là huynh đệ từ hồi còn để chỏm.
Có ai đối xử với người trong nhà như huynh không hả? Đệ là người làm ăn, đi tìm kỹ nữ là không có phạm pháp”
Mộ Dung Phong lạnh lùng nhìn hắn, “Người trong nhà? Đệ có thể so với ta sao?”
Tề Cảnh Vân sự thật rồi, hắn biết hôm nay sờ phải mông cọp rồi, đành ngoan ngoãn đi theo binh lính xuống lầu.
Để lại cho Lãnh Băng Cơ còn đang ở trong phòng một ánh mắt thương hại.
Tẩu tự cầu phúc cho mình đi.
Kẻ làm huynh đệ như hắn giờ cũng chẳng khác nào Bồ Tát đất qua sông, thân mình còn khó bảo toàn, sao có thể cứu độ cho ai.
Cửa phòng đóng “rầm” một tiếng, Mộ Dung Phong đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn một vòng quanh căn phòng trống.
Hắn nghiến răng gọi: “Lãnh Băng Cơ, nàng lăn ra đây cho bổn vương!”
Lãnh Băng Cơ run rẩy bước ra từ sau màn trường.
Nàng cúi đầu hệt như một cậu học trò vừa phạm lỗi.
Nàng ta nhìn Mộ Dung Phong rồi cười nịnh hót.
“Phong Vương gia, tình cờ vậy.
Chàng cũng đến dùng bữa sao?”
Dưới lớp vảy mỏng tang thấp thoáng dáng người tinh tế.
Đường viền cổ áo hở ra làm nổi bật xương quai xanh thanh tú, quyến rũ.
Mộ Dung Phong trợn tròn mắt, sau đó đi từng bước về phía nàng.
Một áp lực vô hình đè nặng lên hơi thở của Lãnh Băng Cơ, trống ngực đập liên hồi.
Tên này hình như giận rồi, còn là rất rất tức giận nữa.
Bởi vì cả người hắn toát ra không chỉ có sự lãnh lẽo mà còn có cả sát khí.
“Tình cờ à.
Chẳng lẽ Vương phi cũng đến đây ăn cơm?”
“Đúng vậy, đúng vậy, bận rộn cả nửa ngày nên hơi đói bụng.”
“Nếu đói sao không sai hai thị vệ đi mua cơm cho nàng mà phải đích thân đến đây.
Nàng còn ăn mặc như vậy.
Bổn vương không nuôi nàng nổi sao, nên phải tự đi kiếm sống như vậy? Hay là có mục tiêu mới, cố tình làm vậy?”
Giọng nói của Mộ Dung Phong nhẹ nhàng, mềm mại, nhưng lại khiến người nghe không rét mà run.
Lãnh