“Đều đã lộ ra vẻ mang thai rồi” giọng của Thái hậu rất nặng nề.
“Tử cung của phụ nữ mang thai có phía trước và phía sau, Băng Cơ vừa hay chính là ở phía trước, tử cung ở vị trí phía trước cho nên vừa mang thai sẽ ngay lập tức lộ ra vẻ nghi ngờ.
Hơn nữa cũng bởi vì có thai cho nên thể chất thay đổi, dạ dày tiêu hóa chậm cho nên có chút đầy hơi”
“Y thuật có thể là không giống nhau nhưng đạo lý thì cũng chỉ có một” Thái hậu xoay mặt nhìn về phía Như Ý: “Đem chuyện con vừa nói với ai gia nói lại cho Phong vương phi nghe”
Như Ý cười lạnh một tiếng, bước lên phía trước một bước: “Mấy ngày hôm trước con đi đến phủ đệ được phụ hoàng ban thưởng, trên đường trở về bởi vì xe ngựa bị trục trặc cho nên con vào một trà lâu bên đường dùng trà.
Nghe thấy hai người nhận rỗi đang bàn luận về Phong vương phi”
Nàng ta dừng lại một chút rồi nhìn sắc mặt Lãnh tăng cơ một cái mới tiếp tục nói: “Hai người họ nói rằng Phong vương phi ngoại tình với một tên tú tài trước ngày cưới.”
Lãnh Băng Cơ không nói gì cũng không ngắt lời nàng ta.
Nàng đã từng nói qua với Thái Hậu rồi, còn phải sợ cái gì? Nếu như hoảng sợ, mới là chưa đánh đã khai.
Vì vậy nàng yên lặng quỳ trên mặt đất, ánh mắt trầm xuống, không tranh cãi hay biện giải, không hoảng sợ cũng không hốt hoảng.
“Cuối cùng, lúc hai người bọn họ rời khỏi còn nói thật ra Phong vương phi mang thai cốt nhục của người khác trước ngày cưới”
Lãnh Băng Cơ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng không khỏi siết chặt tay áo.
Chuyện này sao có thể trùng hợp như vậy chứ?
Sự việc nàng mất trinh đầu đến nổi để lời đồn nổi lên khắp nơi, mọi người đều biết, còn chạy đến trong quán trà nghị luận, bàn tán, sau đó còn đúng lúc bị công chúa nghe thấy được.
Như Ý đi phủ Phò mã sao?
Nếu như nàng nhớ không lần thì trước đây mấy ngày, Lãnh Bằng Nguyệt cũng từng ra khỏi cửa bảo là muốn đi đến phủ Phò mã, để tiếp đón công chúa Như Ý!
Hơn nữa đột nhiên xe ngựa bị hư, trùng hợp lại có lời đồn, chẳng lẽ là Lãnh Bằng Nguyệt ở phía sau giở trò? Hay cho một chiêu mượn đao giết người, ai mà không biết tình tình Như Ý kiêu căng ngạo mạn, to gan làm bậy chứ?
Nàng bình tĩnh ngẩng đầu lên: “Xin hỏi coong chủ Như Ý, hai người kia hiện nay đang ở chỗ nào, có thể kêu bọn họ ra đây đối mặt với ta hay không?”
Như Ý kiêu căng hất mặt lên: “Mất dầu rồi”
“Như vậy có nghĩa là nói miệng không có bằng chứng?”
Như Ý trong phút chốc có chút phiền: “Ý của ngươi là ta vu oan cho ngươi hả?”
“Không bằng không chứng, công chúa Như Ý chỉ bởi vì lời nói bậy bạ của hai người đi đường mà đồn đại bậy bạ hủy hoại trinh tiết của ta, cái này còn không tính là vu oan hay sao?”
Nếu như công chúa muốn bêu xấu danh tiếng của ta thì hay lấy chứng cứ ra đây.
Tướng phủ của ta dạy con gái vô cùng nghiêm khắc, không bước chân ra khỏi nhà, muốn tiếp xúc với ngoại nam cũng không dễ dàng, huống chi là chuyện riêng tư bị truyền ra ngoài để người ta bàn luận.
Ta với Phong vương đã có hôn ước từ sớm, có lý nào ta lại tự nguyện buông ta cho cái danh Phong vương phi mà mọi người ao ước mà ủy khuất chính mình trao thân cho một tên tú tài chứ? Ta khi quân chính là tội lớn”
“Nếu như người tự nguyện gả cho tam ca của ta thì cần gì phải tự sát trong chính ngày cưới của mình chứ?”
Lãnh Băng Cơ cười “haha” một tiếng: “Đương nhiên là vì giận dỗi.
Nếu như phò mã tương lai của người có mới nới cũ, huyên náo muốn bỏ người, ngươi có thể vui vẻ chấp nhận sao? Gái ngoan thì không thờ hai chồng, ta cũng không thích hai người phụ nữ cùng thờ một chồng”
“Rõ ràng là người biết mình có thai, hết sức sợ hãi mới có thể tự sát trong kiệu hoa”
“Công chúa Như Ý chỉ sợ đã quên rồi, ta là một đại phu, muốn bỏ đứa bé này dễ như trở bàn tay.
Cần gì phải bồi cái mạng mình vào chứ?”
Thái hậu cùng với đại trưởng công chúa nhìn nhau một cái, cảm thấy Lãnh Băng Cơ nói cũng có lý.
Nếu như đứa trẻ này là một đứa con hoang thì nàng chỉ cần uống một thang thuốc là thần không biết quỷ không hay, chẳng phải tốt hơn sao? Cần gì phải giữ lại để cho người ta nắm được nhược điểm?
Như Ý nhìn bụng của nàng, cười lạnh một tiếng: “Cho dù ngươi có ngụy biện như thế nào đi nữa cũng không che giấu được sự thật.
Cái bụng của ngươi cho dù là ai nhìn thấy cũng thấy đây chính là dáng vẻ đã mang thai bốn tháng, người còn dám ngụy biện nói rằng nó chỉ mới hai ba tháng”
“Ngươi và Phong vương huynh thành thân nhiều lắm chỉ mới ba tháng, Phong vương huynh luôn xem người như chiếc giày rách bỏ đi, không nghe thấy không hỏi đến.
Thành thân sắp được hai tháng, Huệ phi nương nương mới vừa lấy được một tấm khăn dính máu để đưa đến kính sự phòng,