Nam nhân áo đỏ kêu lên một tiếng “oái”, trong nháy mắt cả người đều biến mất, quả thật giống như là bóng ma, lại lặng yên không một tiếng động xuất hiện trên ngọn cây.
Gió núi thổi qua, ngọn cây đung đưa như sóng vỗ, còn hắn đang ung dung ngồi trên những ngọn sóng đó, nhưng bầu rượu trong tay thì không còn nữa, nó đã bị kiểm của Mộ Dung Phong chẻ làm đội.
Đám người bên dưới đều sửng sốt vô cùng, sắc mặt đột nhiên thay đổi, bọn họ chưa bao giờ thấy một chiều võ nào cổ quái như vậy.
Hắn từ trên cao nhìn xuống Mộ Dung Phong, nhướng mày đầy xấu xa: “Ngươi tính cách hung bạo như vậy, đúng là ủy khuất Băng Cơ nhà ta rồi, làm sao mà có thể chịu đựng được người cơ chứ? Thế nhưng chỉ chút võ công này lại hợp ý bổn thiếu lắm.
Người xưa có câu: rượu gặp tri kỉ, kỳ phùng đối thủ, ta với người lại là tình địch, rượu còn chưa uống ngụm nào đã muốn so tài với nhau.
Có gan liền tới đây, chỗ đó còn một đám vô dụng, vướng chân vướng tay”
Nếu ai chưa từng nhìn thấy hắn đứng dậy thì chắc hẳn cũng sẽ không biết hắn làm thế nào mà biến mất lần nữa.
Khi hắn một lần nữa xuất hiện đã ở ngay trên ngọn cây khác, tà áo đỏ phấp phới bay giống như kinh hồng.
Mộ Dung Phong hừ lạnh một tiếng, cả người đột nhiên từ dưới đất nhô lên, động tác nhanh chóng đuổi theo nam nhân áo đỏ.
Một người khí công vững chắc, người còn lại thuộc trường phái lơ lửng thất thường, chỉ mấy bước nhảy vọt thì ngay trong nháy mắt có thể cách nhau khá xa.
Đám binh sĩ nhìn nhau, làm sao mà bọn họ có thể đuổi kịp bóng của vương gia cơ chứ?
Hai người bọn họ một người đuổi một người chạy, đánh nhau không ngừng, khi kiểm chạm kiếm thì càng giống như dải cầu vồng dài xuyên qua cả mặt trời, quét sạch vạn quân, hỗn loạn cả dọc đường.
Nam nhân áo đỏ kia võ công vô cùng thất thường, thắng nhanh và bất ngờ giống như bóng ma, không hề có tiếng động nào, lơ lửng không cố định.
Mà võ công của Mộ Dung Phong là võ công thật sự được mài giũa từ chiến trường, khi thể hùng hậu, không thể ngăn cản.
Hai người bọn họ vừa đánh vừa đuổi, hai ngày hai đêm vẫn khó phân thắng thua.
Y phục trên người cũng đã bị thương bởi kiểm khí của đối phương, hòa lẫn với máu, trông vô cùng xộc xệch.
Thể lực cũng dần dần suy yếu rồi kiệt quệ.
Nam nhân áo đỏ vẫy vẫy tay ra hiệu tạm thời đình chiến.
“Ngươi con mẹ nó đúng là không hổ danh chiến thần của Trường An vương triều, bổn thiếu gia còn cho rằng đây chỉ là cái danh mà thôi.
Hai ngày hai đêm không ăn không uống không nghỉ ngơi vậy mà người vẫn còn khỏe như rồng như hổ vậy.
Nhưng cái bộ dạng nhếch nhác này làm tổn hại đến uy nghiêm của bổn thiếu gia, tạm thời đình chiến, tu thân dưỡng sức, để bổn thiếu gia đi.
tắm rửa sạch sẽ rồi chúng ta tiếp tục đấu”
Mộ Dung Phong cũng vô cùng ngạc nhiên về sức chịu đựng của đối phương, giống như con sói trên thảo nguyên chịu đựng đói rét cả mùa đông, cho dù có gầy trơ xương cũng có sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.
Hắn trực tiếp ngồi xuống đất tỏ ý tán thành.
Tỷ thí giữa nam nhân phải gay go quyết liệt mới vui, còn khi hữu khí vô lực thì chẳng khác nào đám nữ nhân đánh nhau tơi tả, chẳng hay ho gì.
Hai người tạm thời định chiến, nam nhân áo đỏ lấy ra một ống giấy như ống pháo đốt từ trong ngực, sau đó đốt rồi ném ra bên ngoài, giữa không trung nổ vang một tiếng.
Sau thời gian một ly trà, có người của Thanh Y theo lệnh đi tới, theo phân phó của hắn mà đưa tới hai con gà kho, hai bình rượu ngon cùng một chiếc lược ngọc và một bộ cảm bào màu đỏ như lửa.
Nam nhân áo đỏ đứng trước mặt Mộ Dung Phong thay áo ngoài, dùng lược từ từ chải đầu gọn gàng, rồi buộc lại sau đầu, lại rửa mặt sạch sẽ rồi thoa một lớp phấn thơm.
Mộ Dung Phong nhướng mi liếc hắn một cái, khinh thường nhẹ giọng nói: “Giống như nữ nhân”
Nam nhân áo đỏ không vội vàng, phất tay để người của Thanh Y lui ra, lại ném cho Mộ Dung Phong một con gà kho còn nóng hôi hổi, thêm một bình rượu.
“Ai cũng có lòng yêu cái đẹp cả, dù trời có sập xuống thì cũng phải giữ gìn nhan sắc, đây mới là sức hấp dẫn người khác của nam nhân.
Ngươi không hiểu đầu, bởi vậy nữ nhân mới không vây lấy người”
Mộ Dung Phong nhấp một ngụm rượu, không đáp.
.
Truyện Teen Hay
Hai nam nhân ngồi cách nhau ba thước lại giống như bạn hữu cùng ăn thịt, uống rượu.
“Với thân thủ của ngươi thì phải là người có tiếng trong giang hồ.
Thế nhưng bản vương cho người đi điều tra thân phận của ngươi thì trong giang hồ vốn dĩ không cho ai như vậy