Đừng mơ tưởng Thế nhưng người nên biết rằng, người chính là sự áy náy thổ thẹn mà ngoại tổ phụ ta cả đời này không có cách nào buông bỏ được.
Cũng chính là tên đạo thủ người đã hại chết mẫu thân của ta, vì người mà bà ấy tự tương thành bệnh, mà đã sớm rời khỏi trần gian này.
Ngàn vạn lần đừng cho rằng mẫu thân của ta đưa chúng ta đến Thượng Kinh là vì bà ấy ghen tị với quyền thế giàu có Tương phủ người, bà ấy chỉ là muốn rằng ta và sư huynh ở sau lưng bà sẽ có một chỗ dựa nương tựa, và có tiền đồ rộng mở.
Thế nhưng những năm này, người lại không màng quan tâm dòm ngó tới, sinh ra mà lại không nuôi dưỡng, nuôi dưỡng mà không giáo dục chứ, thế mà bây giờ người lấy tư cách gì mà đứng trước mặt ta khoa chân múa tay đây!”
Tất thảy mọi thứ, những uất ức phiền muộn đã âm ỉ cháy trong thân tâm Lãnh Băng Cơ bao ngày qua đã bộc phát thổi bùng, là những vật ức tủi thân vốn có, và cũng là những chua xót đắng cay mà sự huynh gặp phải.
Lãnh Tương là một con người sống thanh liêm tài cao, trước giờ vẫn luôn thao thao bất tuyệt, thế nhưng đứng trước những lời chất vấn của con gái mình, ông ta lại im lặng nói không nên lời.
Từ bóng dáng của Lãnh Băng Cơ, ông ta thấp thoáng nhìn thấy nhiều năm về trước, trên đại điện Kim Loan, giọng nói trẻ con và dáng dấp mặt đỏ tía tại ấy đang phản bác lại Sử Thần Nam Chiếu.
Ông ta không biết rằng, Lãnh Băng Cơ bắt đầu từ khi nào lại trở nên yếu đuối, trầm lặng ít nói, và cũng bắt đầu từ khi nào lại mãnh liệt bộc lộ tài năng của mình.
Ông ta không có cách nào để phản bác trước những lời nói đó, chỉ có thể tức giận chỉ tay vào mũi của Lãnh Thanh Hoan, đáng thương nghiêm giọng để duy trì thể diện còn sót lại cuối cùng với tư cách là phụ thân.
“Đồ nghịch tử! Ngươi điên rồi!”
Lãnh Bằng Cơ mỉm cười: “Chính là phụ thân người nhiều năm nay hãy xem lại đi, những gì đã nói thì người cũng đã nghe hết rồi, nếu như người nhớ đến ta, ta sẽ tạm ở trong phủ tầm hai ngày, đợi cho đến khi nào người nhìn đến chán ngấy rồi, lúc đó hãy nhớ sắp xếp xe ngựa tiễn ta đi, trước tiên ta sẽ quay trở về khu viện trước kia nghỉ ngơi”.
Cũng không đợi Lãnh Tượng đáp lại lời nào, khịt mũi, chăm chăm giương mắt nhìn, rồi nghênh ngang bỏ đi.
Vốn dĩ chuẩn bị một bụng lí do thoái thác sẵn sàng những lời lẽ đanh thép giáo huấn, thế nhưng ông ta cũng chán nản ngồi xuống, tức giận đập mạnh tay ghế một cái: “Năm ấy đáng lẽ không nên sinh ra các người!”.
Lần trở về lần này của Lãnh Băng Cơ không giống như lần trước, lần trước chính là Lãnh Băng Nguyệt đường làm quan rộng mở, nàng phải quỳ trước từ đường chịu hình phạt, tựa như một con gà chán nản sa sút tinh thần, gần đây về việc kỹ thuật kim châm tài giỏi của nàng có thể giải được độc cá nóc đã cứu được một tính mạng của