Lãnh Băng Nguyệt nghe được Mộ Dung Phong đã tỉnh lại liền lập tức đi tới, trong tay còn mang theo một túi vải bố nhỏ.
Đám người Vụ phó tướng như lâm phải đại địch, đứng đầy gian phòng làm bóng đèn.
Lãnh Bằng Nguyệt đi đến bên giường, ân cần hỏi han: “Vương gia, ngài cuối cùng đã tỉnh lại rồi, thật là hù chết thần thiếp mà.”
Mộ Dung Phong cười lạnh một tiếng, phất tay ra lệnh mọi người lui ra ngoài.
Vụ phó tướng lén lạ lén lút trốn ở gian ngoài, trong lòng có chút bất an, lỡ như người phụ nữ này có mưu đồ bất chính muốn hại chủ tử nhà mình thì sao? Vương gia hiện tại không có sức lực chống đỡ, rất dễ bị nẫng trên tay, chính mình đã là vết xe đổ rồi.
“Bản vương đã hôn mê lâu lắm rồi sao?”
“Chàng đã hôn mê hai ngày hai đêm! Tỷ tỷ lại không cho thiếp vào cùng tìm ngự y, cũng không cho Băng Nguyệt chăm sóc chàng”, Lãnh Băng Nguyệt dùng khăn lau đi hai hàng nước mắt: “Cũng may chàng đã tỉnh lại kịp lúc, nếu không e là chàng sẽ không còn thấy thiếp nữa”
“Đâu ra những lời ấy?”, Mộ Dung Phong nhàn nhạt hỏi.
Lãnh Băng Nguyệt cầm túi vải bố nhỏ trong tay mở ra trước mặt Mộ Dung Phong, bên trong có vàng bạc, trang sức châu báu rực rỡ đủ loại.
“Đây là toàn bộ tài sải của thần thiếp, bao gồm cả vàng bạc châu báu.
So với ngân lượng của Vương phi nương nương ổn định còn kém một chút, thiếp sẽ cố gắng tìm cách bù đắp, vẫn mong Vương gia bạn thêm cho mấy ngày nữa”
Mộ Dung Phong có chút kinh ngạc: “Ấn định ngân lượng gì cơ?”
Giọng điệu của Lãnh Bằng Nguyệt mang vẻ oan ức vô bờ bến.
“Vương phi nương nương nói, chi phí ăn mặc của thần thiếp so với thân phận của một thiếp thất đã vượt quá quy định, sau khi tính toán rành mạch kỹ càng, tỷ ấy bắt thiếp buộc phải trả hết số bạc còn nợ.
Nhưng của hồi môn của thiếp chỉ có một ít vật này, cho dù là thiếp thực sự bán đi cũng không thể bù lại được.”
Nàng ta nâng gương mặt đáng thương lên, trên mặt vẫn còn chút sưng đỏ chưa tan đi.
Mộ Dung Phong khẽ nhíu mày: “Mặt của nàng là bị làm sao vậy?”
Lãnh Bằng Nguyệt hoảng sợ né tránh, che mặt lắc đầu nói: “Không sao”
“Nói!”
“Thiếp thật sự là bởi vì tủi thân nên nhất thời lỡ miệng, nói bậy nói bạ, tỷ tỷ tát thiếp một bạt tay này quả thật là điều nên làm.
Sau này thiếp cũng sẽ không dám nữa.”
Mộ Dung Phong không hài lòng, bất mãn trầm giọng nói: “Chỉ vì nói sai một câu thôi mà nàng ấy đã tát nàng trở thành như vậy?”
Lãnh Băng Nguyệt cắn mạnh môi dưới, ngẩng mặt lên: “Tỷ tỷ thân là Vương phi nương nương, giáo huấn thiếp như vậy cũng là bổn phận của tỷ ấy, Vương gia ngàn vạn lần cũng đừng vì chuyện này mà tức giận, làm tổn hại đến tình cảm của chàng và tỷ tỷ”
Giọng điệu Mộ Dung Phong trong trẻo nhưng lạnh lùng, gật đầu nói: “Nếu như nàng đã hiểu được đạo lý này, hiểu được Băng Cơ tát nàng một bạt tay cũng là làm tròn bổn phận của nàng ấy, vậy thì bản vương không phải nói nhiều nữa.”
Lãnh Băng Nguyệt kinh ngạc ngẩng mặt lên, vừa nãy giọng điệu hắn rõ ràng vẫn tràn đầy lửa giận, như thế nào vừa chuyển chủ đề lại nói sang Lãnh Băng Cơ rồi?
Nàng ta lắp ba lắp bắp đáp: “Thần thiếp đã rõ.
Không dám oán trách.”
Mộ Dung Phong dặn dò Vụ phó tướng từ bên ngoài: “Nếu như Trắc phi nương nương đã thành tâm muốn dùng của hồi môn trả lại số tiền còn nợ, người trước tiên thu lại hết những thứ này, giao cho Vương phi, nói với nàng ấy, đều là người nhà cả, cũng nên nới rộng hạn định sang mấy ngày, đừng động một chút lại đánh người, thể diện của bản vương phải để ở đâu đây?”
Vụ phó tướng từ gian ngoài tiến vào, gắng hết sức nhịn cười, thản nhiên cầm lấy vàng bạc trong tay Lãnh Bằng Nguyệt: “Vương gia yên tâm, thuộc hạ sẽ đem những lời này truyền đến Vương phi.
Vương phi nương nương nếu biết Vương gia thương cảm nàng vất vả cực khổ quản thúc việc trong nhà, ủng hộ công việc của nàng, nhất định sẽ rất vui”
Lãnh Bằng Nguyệt giương đôi mắt đờ đẫn, hoàn toàn sững sờ: “Vương gia, chàng…”
Một chút vàng bạc ít ỏi của ta, hắn vậy mà cũng để vào mắt, vậy mà cũng lấy đi?
Tâm trạng Mộ Dung Phong cực kì tốt, nhìn Lãnh Bằng Nguyệt: “Băng Cơ với tư cách là chủ gia đình, củi gạo dầu muối, nhân tình lui tới, phải quán xuyến hết thảy mọi việc trong nhà, thật sự không dễ dàng gì.
Nàng từ nay về sau nên tuân thủ quy củ trong phủ, đừng lại khiến nàng ấy phải khó xử.”
“Nhưng Vương gia rõ ràng biết rằng tỷ ấy đối với chàng không hề đồng lòng”
Sắc mặt Mộ Dung Phong bỗng dưng lạnh xuống, lửa giận hiện lên đôi môi đang mím chặt: “Quyết định của bản vương, không đến lượt nàng khoa tay múa chân”
Lãnh Băng Nguyệt đột nhiên nghẹn ngào, ngượng ngùng ngậm miệng lại, cúi đầu nói: “Thần thiếp sai rồi, mong Vương gia thứ tội”.
“Bản vương đã nhiều lần dung túng cho nàng, khoan dung rộng lượng tha tội cho nàng