Khoan đã!”
Sau tiếng nghị luận sôi nổi kia, một tiếng quát lớn nôn nóng, lão phu nhân đầu tóc bạc chống quải trượng phúc thọ tinh đi đến, hạ nhân hai bên đỡ bà ta, nhanh chóng đi tới cửa lớn của Phong vương phủ.
Mộ Dung Phong môi mỏng sắc bén mấp máy: “Ngoại tổ mẫu”.
Người kia chính là Ngoại tổ mẫu của Mộ Dung Phong, lão phu nhân An Quốc Công phủ.
“Còn làm gì đó?” Lão thái quân nhìn thấy màu đỏ trên mặt đất, ôm ngực, môi tái xanh, thở hổn hển: “Còn không mau đỡ Vương phi vào phủ, gọi đại phu đến cứu người đi? Đây là mạng người đấy”.
“Vào của Phong vương phủ, nàng ta không xứng!” Mộ Dung Phong giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Lãnh Băng Cơ cố nén đau đớn trước ngực, hít sâu một hơi: “Đa tạ ý tốt của lão thái quân.
Vương gia không muốn cưới, Băng Cơ không muốn gả, ta muốn đi ngay”
Nàng quật cường ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Lãnh Băng Nguyệt đang nép như én nhỏ vào lòng Mộ Dung Phong, rồi nói: “Chúng ta đi”.
Nhi Nhi choáng váng, nàng ta không hiểu tại sao một người yếu đuối như đại tiểu thư luôn bị khinh khi sao đột nhiên lại trở nên sắc bén quật cường như vậy.
Các nàng có thể đi đâu chứ? Nữ sài gả đi như bát nước đổ đi, tướng phủ có thể chứa chấp các nàng sao?
Lão thái quân nôn nóng dùng quái trượng gõ mặt đất: “Hồ nháo, hôn nhân đại sự đầu phải trò đùa? Đây chính là do Thái Hậu nương nương tự hôn, sao có thể nói một câu hủy nhẹ nhàng như vậy? Kỳ Nhi người còn đứng đó làm gì?”
Mộ Dung Phong cúi đầu nhìn lãnh Băng Nguyệt khóc như hoa lệ đái vũ: “Vị trí Phong vương phi này lẽ ra nên là của Nhị tiểu thư Lãnh gia, đi là đúng”.
“Đích thứ khác biệt!” “Với các đức hạnh kia thì không ổn chút nào”
Lão thái quân vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên cảm giác thân thể không khoẻ, gắt gao ôm ngực, đột nhiên hai mắt trợn lên, tay chân đều bắt đầu run rẩy.
Mộ Dung Phong sắc mặt đại biến, tiến lên hai bước, tay ôm lấy lão thái quân đang ngất: “Ngoại tổ mẫu, người làm sao vậy?”
“Khi nãy, pháo bị ném tới dưới chân của lão thái quân nổ vang, người cả kinh ngực rất đau, sau đó đã uống thuốc, nhưng sao lại…sao lại thành ra như vậy?” Ma ma trước mặt ăn nói lộn xộn, bẩm báo lại.
Lang trung trong phủ đứng bên cạnh, lập tức tiến lên bắt mạch, sợ hãi tới mức phát run: “Đây là…là..”.
“Nhanh cưới người đi chứ? Có chuyện gì?” Mộ Dung Phong tức giận giục.
Lang trung lấy hết cản đảm, âm thanh run run: “Lửa giận công tâm, bệnh cũ, tiểu nhân không thể làm gì a”.
Ma ma hầu hạ bên cạnh một đầu mồ hôi gấp gáp: “Không được thì nhanh đưa lão thái quân hồi phủ được không? Trong phủ đại phu đã dặn dò, một khi phát bệnh, không thể chậm trễ chữa trị, nếu không sẽ nguy hiểm tính mạng!”.
Lãnh Băng Cơ đã xoay người, nghe được phía sau loạn lên, kêu người chuẩn bị xe, cổ khuyên can: “Lão phu nhân nếu bị tim, ky nhất là hoạt động!”
An
Mộ Dung Phong nhìn nàng, ánh mắt không kiên nhẫn: “Tránh ra!”
Lãnh Băng Cơ ôm ngực, xoay người bình tĩnh nhìn Mộ Dung Phong: “Tính mạng quan trọng, ta tuyệt đối không nói đùa, nếu người muốn cứu tính mạng lão thái quân, mong người tạm bỏ xuống ân oán, nghe ta nói, nhanh chóng để đám người kia tản ra, nới lỏng cổ áo đại lưng, để người có thể hô hấp dễ hơn”.
“Lão thái quân bị bệnh không phải trò đùa.
Tỷ tỷ không hiểu y thuật, ngàn vạn lần đừng nói lung tung” Lãnh Băng Nguyệt một lời nói ra như vô cùng có lý.
Mộ Dung Phong tức giận, nheo mắt lạnh bằng: “Nếu không rời đi, đừng trách bổn vương hạ thủ vô tình!”.
Lãnh Băng Cơ có ý tốt lại thành ra như vậy, biết nói nhiều cũng vô ích.
nên đem hy vọng đặt lên người lang trung: “Mau nghĩ cách cứu người!”.
Lúc này lang trung đã trấn định, nơm nớp lo sợ nói: “Lão thái quân lúc này thực sự không nên để bị xốc nảy, Vương gia, không bằng phải người nhanh chóng đến Quốc công phủ mời địa phu đến, tiểu nhân sẽ thử châm cứu, trong sách có ghi lại, cách cấp cứu cho người bị bệnh tim”.
Lúc này, Mộ Dung Phong hoang mang lo sợ, do dự một chút, phân phó theo lời lang trung, vừa sai người chạy nhanh mời đại phu, vừa nhìn hắn thi châm, bốn phía mọi người đều nhìn theo, không khí căng thẳng vô cùng.
Qua khoảng nửa chén trà, mặt lang trung tái nhợt, tay run run, không chịu nổi nữa: “Không được rồi, lão thái quân, tim người