Cừu thiếu chủ nhìn thẳng vào một ông lão tóc hoa râm đứng giữa.
Ông lão kia mặc quần áo vải bố màu xanh, trông quắc thước khỏe mạnh, gương mặt hồng hào.
Ông ta mở miệng, giọng nói tràn đầy sức mạnh.
“Gia sản của nhà họ Cừu có thể tích lũy được như bây giờ là nhờ tất cả các vị huynh đệ chung sức chung lòng, là thành quả chúng ta cùng nhau cố gắng phấn đấu, không phải chỉ nhờ vào một mình phụ thân người, cho nên nhị thúc ta đây không thể giương mắt nhìn gia sản của nhà họ Cừu bị hủy đi được.
Từ khi người trở lại nhà họ Cừu, chúng ta đều thấy rõ bản lĩnh của ngươi, biết ngươi trời sinh có võ công tốt.
Nhưng nếu ngươi đúng là một quái vật ái nam ái nữ như lời Lễ trưởng lão nói thì nhà họ Cừu tuyệt đối không thể rơi vào tay người được.
Hôm nay, nhị thúc đến đây là để bảo vệ công lý”
Cừu thiếu chủ đổi tư thế ngồi cho thoải mái: “Lý do đàng hoàng lắm, thừa dịp ta bị thương mà cấu kết với giặc trong, giết tất cả ảnh vệ của ta, xông vào địa cung của ta, tập hợp lại tấn công ta, đây chính là công lý sao?”
Lỗ trưởng lão khinh thường: “Ai chẳng biết cừu thiếu chủ ngươi lợi hại, nếu ngươi không bị thương thì liệu người có ngoan ngoãn để cho chúng ta đòi công lý không?”
Nhị chưởng môn ho nhẹ: “Nếu những lời Lễ trưởng lão nói là đồn đại vụ vợ, cố tình gây chuyện thì chúng ta đương nhiên sẽ đòi lại công lý cho ngươi.
Nhưng nếu đó là sự thật thì Lỗ trưởng lão chỉ thay Tàng Kiếm Các bảo vệ chính nghĩa thôi, sao lại có tội được?”.
Cừu thiếu chủ chớp chớp mắt: “Vậy chứng minh bằng cách nào? Để ta cởi hết quần áo trước mặt nhiều người như vậy cho các ngươi xem à? Sau này ai còn coi bản thiếu chủ ra gì nữa?”
“Ngươi không dám chứ gì?” Lễ trưởng lão cố tình gây sự: “Tuy Các chủ đã giết sạch những người biết rõ tình hình năm đó, nhưng cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, ngươi chính là kẻ lưỡng tính, nửa nam nửa nữ! Nếu ngươi không dám chứng minh, vậy thì hãy giao con dấu son của nhà họ Cừu ra đây, chúng ta sẽ không đối xử tệ với ngươi!”.
“Muốn con dấu son sao, được thôi” Cừu thiếu chủ rút trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ: “Vậy hỏi thanh kiếm trong tay ta có đồng ý hay không đã”.
“Ha ha, tên người hầu câm nói người bị thương nặng phải nằm trên giường, không thể tự lo cho bản thân, phải để ảnh vệ Trục Tinh chăm sóc từ đầu đến cuối.
Hiện giờ người đã là nó mạnh hết đà, còn giả vờ cái gì nữa?” Lễ trưởng lão cười đắc ý: “Còn nữa, nữ nhân kia hiện đang ở đâu? Có phải con dấu son đang nằm trong tay nàng ta không?”
“Quả nhiên tên người hầu câm đó là người của ngươi?”
Lễ trưởng lão đắc ý nói: “Ngươi không ngờ tới phải không? Nếu không nhờ tên người hầu câm đó phối hợp thì sao chúng ta có thể tìm được chỗ trốn bí ẩn của người được? Làm sao có thể dễ dàng xông vào đây chứ?”
Trái tim của Cừu thiếu chủ chìm xuống, nhưng gương mặt vẫn không hề thay đổi: “Vì muốn chiếm lấy nhà họ Cừu mà các ngươi có thể cấu kết với nhau, dùng bất cứ thủ đoạn bẩn thỉu nào.
Có giỏi thì tới đây đi, thanh kiếm trên tay ta cũng không phải chỉ để làm cảnh thôi đâu?
Lỗ trưởng lão cười quái dị hơn: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt sao? Nếu Cừu thiếu chủ đã không chịu phối hợp với chúng ta thì ta đành xin lỗi vậy, dù người có tài giỏi hơn nữa thì ta cũng không tin người còn có thể chịu được Chẩn Thiên Lôi của ta!”
Cừu thiếu chủ vẫn tỏ ra ung dung bình tĩnh, nhưng bàn tay đã lặng lẽ siết chặt chuôi kiếm.
Hắn ta hiểu, có lẽ hôm nay hắn không chạy thoát được rồi.
Bầu không khí lập tức trở nên tràn đầy sát khí.
Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng người quát to: “Kẻ nào vậy?”
Một giọng nói êm ái dễ nghe nhưng lại tỏ ra hung hăng vênh váo trả lời: “Còn các ngươi là kẻ nào?”
Cừu thiếu chủ giật mình, đột ngột ngẩng đầu lên.
Là Lãnh Băng Cơ, nàng không sao hết, nhưng vì sao nàng lại quay trở lại đây? Lỗ trưởng lão vốn chú ý đến biểu cảm trên mặt Cừu thiếu chủ, ông ta cười đắc ý, ra lệnh cho người đứng ngoài cửa: “Nếu nàng ta đã tự chui đầu vào rọ thì hãy đưa nàng ta vào đây Ông ta vừa nói xong thì Lãnh Băng Cơ đã bước vào, trên tay nàng cầm đèn lồng, nhíu mày tỏ vẻ khó chịu nhìn đám người trong phòng: “Các ngươi là ai? Xông vào đây để làm gì?”
Lỗ trưởng lão nhìn nàng soi mói, coi thường: “Ngươi chính là nữ lang trung chịu trách nhiệm chữa bệnh cho Cừu thiếu chủ phải không?”.
Lãnh Bằng Cơ đưa tay khều đèn lồng, lắc lắc cái đèn trước mặt Lỗ trưởng lão, hứ một tiếng đầy ngạo mạn và khinh thường: “Nữ lang trung? Ai nói với ông thế?”
“Chẳng lẽ không phải ư?”
Lãnh Băng Cơ kiêu căng hất cằm: “Thiếu chủ, huynh mau nói