Lãnh Bằng Nguyệt căng thẳng nói: “Có lẽ là cũng có một chút.”
Huệ phi thổi chén trà nhỏ kia một lúc lâu nhưng không uống, xoay người đặt ly trà lên bàn, ly chạm vào nhau vang lên một tiếng “leng keng”.
“Nhìn có vẻ ngươi cũng không phải không biết nặng biết nhẹ, sao còn nói ra những lời khoe khoang trước mặt người khác như vậy chứ? Năm ngàn lượng bạc, mua một hộp hộp Ngưng Hương đan cho người mà ngươi cũng dám dùng! Nếu như chuyện này lan truyền ra bên ngoài, sẽ gây họa lớn thế nào cho Phong Nhi người có biết không? Cái vị trí hoàng tử này có biết bao người săm soi nhìn chằm chằm vào, ngươi không giúp được gì thì thôi đi lại còn gây thêm phiền phức nữa!”
Lãnh Bằng Nguyệt sợ tới mức quỳ rạp xuống đất cầu xin: “Vương phi nương nương tha mạng, Băng Nguyệt biết tội rồi.”
Vương Phi rũ mắt nói: “Chuyện giữa Lãnh Băng Cơ và Phong Nhi rốt cuộc là như thế nào, bây giờ ngươi đã chịu nói thật chưa?”
Lãnh Băng Nguyệt đổ đầy mồ hôi lạnh, sợ tới mức im bặt như ve sầu mùa đông, hối hận đến mức không thể cắn đứt lưỡi mình ngay lập tức.
Cuối cùng nàng ta đã hiểu, từ trong ra ngoài nàng ta không phải người nữa rồi, đắc tội với Mộ Dung Phong sẽ không có kết cục tốt, tất cả lợi ích đều do Cẩm Ngu hưởng.
Bóc hổ lột da, chính là nói chính mình, vốn dĩ muốn hưởng lợi từ Cẩm Ngu, ai ngờ lại bị nàng ta tính kể ngược lại.
Giáp mặt thì tươi cười, sau lưng lại đam dao, đúng là điển hình cho loại tiểu nhân.
Nàng ta cắn chặt răng nói: “Bằng Nguyệt thật sự không biết.
Chỉ biết là trước khi tỷ tỷ kết hôn chắc chắn đã thất trinh, còn về chuyện nam nhân đó là ai thì Băng Nguyệt cũng không biết”
“Tại sao còn không bẩm báo sớm?”
“Vương gia luôn che chở cho tỷ tỷ, cho nên Băng Nguyệt cảm thấy, đứa trẻ này… nói không chừng đúng thật là của vương gia”
Lãnh Băng Nguyệt vẫn luôn như nước với lửa với Lãnh Băng Cơ, nếu như đứa bé trong bụng Lãnh Băng Cơ thật sự là con hoang, sao Lãnh Băng Nguyệt có thể che giấu được? Không thêm mắm thêm muối là may rồi.
Huệ phi suy nghĩ một chút, lẽ nào những lời Mộ Dung Phong nói với Thái hậu trước đây đều là sự thật? Xem ra là chính mình đa nghi rồi.
Từ đầu tới cuối Cẩm Ngu chỉ đứng ở một bên, không hề xen mồm vào, lúc này mới đứng ra, cười sâu xa lên tiếng: “Xem ra Trắc phi nương nương sợ đúng là rất sợ, sao có thể thay đổi sắc mặt nhanh như thế được? Huệ phi luôn luôn nhân từ hiền hậu, cùng lắm là chút việc nhà mà thôi, có sao nói đấy, người sợ cái gì chứ?”
Lãnh Băng Nguyệt cúi đầu nói: “Huệ phi nương nương phượng nghi cao quý khiến thần thiếp vô thức cảm thấy căng thẳng”
“Ngươi ở cùng nương nương hai ngày nay chắc cũng đã biết, nương nương là người ngoài mặt thì lạnh lùng nhưng tấm lòng lương thiện, luôn thân thiện với người bên cạnh” Cẩm Ngu xoay mặt nói với Huệ Phi: “Lần trước ở vương phủ ít nhiều cũng nhờ trắc phi nương nương giúp đỡ.
Cẩm Ngu có thể giữ nàng ấy lại trong cung vài hôm để bầu bạn không?”
Huệ phi gật đầu: “Chỉ cần sai người nói với biểu ca con một tiếng là được rồi.”
Lãnh Băng Nguyệt lòng đầy chua xót, ở lại trong cung sau này nếu như Huệ Phi tìm Lãnh Băng Cơ hỏi tội vậy thì chẳng phải tội cáo trạng toàn bộ đều đẩy hết lên người nàng ta sao?
Ngày hôm sau, Lãnh Băng Nguyệt vẫn còn đang rối rắm không biết phải làm sao phủi sạch quan hệ với chuyện này.Huệ phi đã được thái hậu cho phép, tới Phong vương hỏi tội.
Huệ phi nương nương đích thân tới, Lãnh Băng CƠ biết ngay là kẻ tới không tốt, Kẻ tốt thì không tới mỗi lần bà ta tới đều là muốn chọn thứ cho mình.
Nàng và Mộ Dung phong ra phủ nghênh đón, gặp mặt bèn quỳ xuống thình an, Huệ phi nương nương lại cực kỳ hiền hòa, khom người đỡ nặng dậy.
“Con đang mang thai, không cần quỳ tới quỳ lại như vậy, đều là người một nhà cả.”
Quả là mẫu tử hòa hợp.
Đoàn người tiến vào sảnh, dâng trà hương lên, Huệ phi nương nương không nhanh không chậm mở miệng nói.
“Hôm qua trắc phi tới phủ ta thỉnh an, nói chuyện phiếm vài câu mới biết mấy ngày trước Băng Cơ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta không yên lòng nên đặc biệt tới đây hỏi thăm một chút”.
Có Mộ Dung Phong ở đây, Lãnh Băng Cơ rũ mắt xuống, cố gắng không nói gì.
Dù sao thì Huệ phi cũng không thích nàng, nàng nói cái gì cũng sai cả.
Mộ Dung Phong trầm giọng nói: “Sợ bóng sợ gió một hồi, chẳng qua là có người nói Băng Cơ ý thuật sao siêu, muốn mời nàng ấy tới trị bệnh cứu người thôi.
Vậy mà lại làm kinh động tới mẫu phi, thật đúng là không nên”
“Băng Cơ bây giờ đang mang thai, sao mẫu phi có thể không lo lắng được?” Vương Phi nhìn thoáng qua chiếc bụng nhỏ của Lãnh Băng Cơ rồi nói: “Hiện giờ thai tượng ổn rồi chứ?”
Lãnh Băng Cơ khẽ gật đầu.
“Sao bản cùng lại nghe nói, Phong Nhi và Băng Cơ quen biết từ trước nhỉ?”
Nói tới đây, hai người không hẹn mà cũng hiểu ý đồ đến đây của Huệ phi.
Mộ Dung Phong trầm mặt nói: “Lãnh Băng Nguyệt lại nói hươu nói vượn gì với mẫu phi rồi?”
Huệ Phi không phản bác suy đoán của Mộ Dung Phong, chậm rãi nói: “Con không cần phải truy cứu nàng ấy nói cái gì, mẫu phi chỉ hỏi