Lãnh Băng Nguyệt ở Kiêm Gia điện suốt một ngày, trong lòng vô cùng thấp thỏm lo âu.
Đặc biệt là khi nghe nói Huệ phi tới Phong vương phủ, lại càng thêm bất ổn, không có tâm trạng làm gì.
Vốn dĩ Mộ Dung Phong đối xử với nàng ta vẫn còn có chút khoan dung, mấy lần cảnh cáo nàng ta không được gây khó dễ cho Lãnh Băng Cơ nhưng Huệ phi nương nương và Cẩm Ngu lại ở giữa làm khó, châm ngòi vài câu, e là Mộ Dung Phong lại càng thêm hận nàng ta thấu xương.
Muốn trở mình lại càng thêm khó khăn.
Vốn dĩ là đã thương lượng ổn thỏa với Cẩm Ngụ, hai người liên thủ cùng nhau đối phó với Lãnh Băng Cơ, không ngờ Cẩm Ngu lại chơi xấu sau lưng, vu oan cho nàng ta như vậy.
Nàng ta không thể ngồi chờ chết, lệnh cho Triệu ma ma mang một chiếc vòng tay vàng tìm một cung nhân bên cạnh Huệ phi nương nương hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện.
Một lát sau, Triệu ma ma đã trở lại, nói rõ ràng những chuyện vừa hỏi thăm được cho nàng ta biết.
Cung nhân này không phải người hầu hạ bên cạnh Huệ phi cho nên không biết nhiều lắm nhưng những gì người đó nhìn thấy và nghe được cũng đã đủ khiến cho Lãnh Băng Nguyệt nổi trận lôi đình rồi.
Huệ phi tới Phong vương phủ có dụng ý rõ ràng, tới tìm Lãnh Băng Cơ hỏi tội chỉ là ngụy trang, mục đích chính là muốn gả Cẩm Ngu vào Phong vương phủ.
Lãnh Băng Nguyệt đi dọc theo thềm đá bước lên, đứng ở trước mặt Cẩm Ngu.
Cẩm Ngu ngẩng đầu liếc nhìn nàng ta một cái, có vẻ như tâm tình không tốt, không muốn nói chuyện nên lại xoay mặt đi.
“Những lời đồn về Lãnh Băng Cơ có phải là do người lan truyền ra ngoài không?” Lãnh Băng Nguyệt trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
Cẩm Ngu hơi nhíu mày nói: “Không có bằng chứng, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng có nói hươu nói vượn”
Lãnh Băng Nguyệt cười “ha ha” một tiếng: “Chiêu thức đó của ngươi đúng là nham hiểm, tìm người tung tin đồn khắp nơi, người đầu tiên vương gia nghỉ ngờ lại là ta, hủy hoại thanh danh của Lãnh Băng Cơ, còn hủy hoại hình tượng của ta trong lòng vương gia, người thì chỉ việc làm ngư ông đắc lợi đúng không?”
Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng.
Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới.
Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn.
Chúc các bạn luôn vui vẻ!
Trong lòng Cẩm Ngu đầy phiền muộn, nghe nàng ta hùng hổ dọa người mà truy hỏi, lời nói không hề có ý tốt gì, vô cùng không kiên nhẫn nói: “Sao vương gia lại nghĩ là ngươi, đó là do nhân phẩm ngươi có vấn đề.
Nếu không thì sao vương gia không nghi ngờ người khác?”
Câu hỏi vặn lại này càng khiến Lãnh Băng Nguyệt nổi trận lôi đình.
“Từ trước tới nay ta chưa từng gặp người nào vô sỉ như ngươi! Chẳng trách mà lúc trước vương gia không muốn gặp ngươi, thà rằng đồng ý cưới Lãnh Băng Cơ còn hơn là cưới ngươi.
Hiện giờ cho dù ngươi có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng có ích gì đâu chứ? Hết lần này đến lần khác mặt dày, đánh mất giá trị của bản thân mình”
Cẩm Ngu chưa từng bị người nào châm chọc và chế nhạo như vậy, nàng ta lập tức đứng dậy, trừng mắt nhìn Lãnh Băng Nguyệt.
“Ngươi thì cũng có tốt đẹp hơn là bao? Bây giờ biểu ca ta hết lòng yêu thương Lãnh Băng Cơ, ngươi ở trong Phong vương phủ có khác gì lãnh cung trong hoàng cung đâu? Ngươi cũng chỉ có thể làm chút thủ đoạn đê tiện đằng sau lưng mà thôi.
Thậm chí ta còn nghi ngờ mấy người lần này ám sát Lãnh Băng Cơ, nói không chừng chính là ngươi sai khiến đấy!”
Cẩm Ngu cũng là nhất thời khó chịu nên mới buột miệng nói ra những suy đoán vô căn cứ này.
Không ngờ Lãnh Băng Nguyệt lại có tật giật mình, nghe nàng ta nói vậy, trong lòng vô cùng sợ hãi, giơ tay đẩy Cẩm Ngu: “Ngươi đừng có mà nói hươu nói vượn!”
Vốn dĩ chỉ là đẩy nhẹ một cái, không hề dùng nhiều sức, ai biết được Cẩm Ngu lại đứng không vững, liên tiếp lùi lại hai bước.
Cả người nghiêng ngả, lao vào khoảng không trên phiến đá xanh dài, kêu lên sợ hãi, cánh tay vung vẩy về phía sau, cả người ngã xuống khỏi đình hóng gió.
Phía dưới chồng chất đá và sườn dốc, nàng ta lăn vài vòng, sau đó nằm yên không nhúc nhích.
Lãnh Băng Nguyệt đứng trên đình hóng gió, cả người ngây ra, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Linh bà vừa thấy tình hình Cẩm