Ăn sáng xong, Lãnh Băng Cơ vẫn cảm thấy toàn thân đau nhức như cũ, chẳng muốn nhúc nhích chút nào.
Mộ Dung Phong bế nàng đến dưới bóng cây ngoài viện, vùi mình trong chiếc xích đu, cảm nhận gió mát hiu hiu, ăn nho.
vừa mới hái.
Trái cây được ngâm trong nước suối lạnh, vừa cho vào miệng đã cảm thấy mát mẻ.
Nàng không buộc tóc, mái tóc rối rơi trên vai, cổ áo hơi mở ra, hai mắt nhắm hờ, ánh mặt trời xuyên qua tán lá chiếu lên gương mặt trắng nõn, xinh đẹp lười biếng không nói được thành lời.
Mộ Dung Phong trải giấy lên chiếc bàn bên cửa sổ, đưa bút phác họa một cách tỉ mỉ gương mặt của nàng, cả làn váy uốn lượn chạm xuống đất, và cả đôi chân ngọc thon thon lấp ló sau làn váy, lắc lư theo chiếc xích đu.
Lãnh Băng Cơ vẫy vẫy hắn: “Chàng đang làm gì vậy?”
Mộ Dung Phong mỉm cười, nâng bức chân dung mới còn chưa khô vết mực lên cho nàng xem.
Lãnh Băng Cơ nheo mắt lại, đến lúc thấy rõ bức tranh trong tay hắn, nàng lập tức nhảy xuống khỏi xích đu, lê giày chạy qua ngắm cẩn thận.
“Ta sẽ sai người treo bức tranh này ở trong phòng, đợi đến lúc con cháu hai ta đầy nhà, để cho bọn chúng chiêm ngưỡng phong thái năm xưa của bà bọn chúng”
Từ trong mái tóc đen của cô gái trong tranh mọc ra hai cái tai lông xù dài dài, dưới mông còn lộ ra một đoạn đuôi ngăn ngắn nữa.
Lãnh Băng Cơ tức giận: “Chàng là thỏ thì có”
Cả nhà chàng đều là thỏ.
Mộ Dung Phong cười ha ha: “Được, nàng là thỏ cái, ta là thỏ đực, con của chúng ta là thỏ con”
Con của chúng ta, hắn nói bốn chữ này rất tự nhiên, cũng rất thân mật.
Hai mắt Lãnh Băng Cơ sáng lên, vui vẻ cầm lấy bút lông: “Vậy ta cũng phải vẽ hình tượng oai hùng của Phong Vương gia vào mới được, ta vẽ cho chàng một bức tranh gia đình luôn”
“Nàng biết vẽ sao?”
Nàng vẽ rùa đen còn phải quay cóp nữa đó.
Mộ Dung Phong thò đầu sang xem, bị nàng vung tay cản lại: “Chàng đi sang bên kia đi, cách xa ta ra một chút.”
Nàng vung bút liên tục, chỉ vài nét là xong.
Nàng bỏ bút xuống xách váy nhảy đi mất, nhún nhún nhảy nhảy, y như một con thỏ.
Mộ Dung Phong vươn người nhìn bức tranh, thấy trên tay Lãnh Băng Cơ vốn là một quả nho tròn vo, đôi môi nàng khẽ mở muốn đưa trái nho vào trong miệng, giờ nho bị nàng chấm thêm hai con mắt như hạt đậu xanh, vẽ miệng cười toe toét, biến thành một cái đầu con rùa tròn xoe.
Cái cổ rùa thì bị nàng giữ trong tay, bốn chân khua khoắng lung tung, mai rùa vẽ như hình quả cân.
Hắn còn có thể nhận ra con rùa đen bị Lãnh Băng Cơ giữ trong tay đang sợ hãi, ra sức quẫy đạp muốn trốn thoát khỏi tay nàng.
Nàng chỉ thêm có vài nét bút mà bức tranh thay đổi hoàn toàn, từ một bức tranh vẽ thiếu nữ thỏ đáng yêu biến thành tranh vẽ yêu tinh ăn thịt trẻ con kinh dị.
Mộ Dung Phong nghĩ, quả nhiên hắn đã đặt hơi nhiều hi vọng vào nàng rồi.
Trừ vẽ rùa đen siêu xấu ra thì nàng còn vẽ được cái gì nữa cơ chứ?
Nếu để cho nàng vẽ tranh gia đình treo lên thì, chậc, Phong vương phủ chắc cũng chẳng còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa mất.
Nghỉ ngơi đến chiều, ánh mặt trời cũng bớt nóng hơn.
Cuối cùng Lãnh Băng Cơ cũng nghỉ ngơi đầy đủ, Mộ Dung Phong dẫn nàng đi dạo loanh quanh gần đó.
Hơi nóng trong núi bị xua tan đi hết, chỉ còn lại cây cối che trời hết sức mát mẻ.
Không có phong cảnh đẹp đẽ, chỉ có hai người bên nhau, xung quanh toàn là cây lá.
Hoa dại, cỏ xanh, khe suối nhỏ, thirng thoảng có chú chim bay qua, cá nhỏ bơi dưới suối, tất cả đều khiến cho hai người vui vẻ.
Lãnh Băng Cơ vừa đi vừa nghỉ, mệt mỏi thì làm nũng bắt Mộ Dung Phong bế, được hắn cưng chiều như một đứa trẻ, nàng vô cùng hạnh phúc.
Hai người nắm tay nhau, nô đùa, ôm ấp, hôn, làm tất cả những chuyện mà hai người thích.
Lãnh Băng Cơ nghĩ, những thứ như làm vua một cõi, địa vị cao sang, ăn ngon mặc đẹp, có thứ gì thoải mái hơn so với cuộc sống này chứ?
Kiếp trước nàng quá bận bịu, kiếp này thì quá trần tục.
Còn bây giờ nàng có thể bỏ đi tất cả những thứ khác, có cảnh đẹp trước mắt, có người mình yêu ở bên cạnh, cuối cùng nàng cũng có thể thong thả hơn rồi.
Mộ Dung Phong đặt nàng ngồi xuống một tảng đá, còn hắn buộc vạt áo cẩm bào lên hông, xắn ống quần lội nước mò cá.
Thỉnh thoảng hắn lại hất nước lên, quay lại nhìn nàng cười.
Đá cuội dưới suối rất trơn, Lãnh Băng Cơ chỉ đành thò chân xuống nước ngâm chơi, nhìn hắn đùa giỡn như một đứa trẻ.
Một con cá chép dài nửa thước đen đủi nên rơi vào tay Mộ Dung Phong, hắn châm chậm mang cho nàng xem như mang đến một thứ quý giá.
Lãnh Băng Cơ hơi coi thường con cá: “Chẳng phải sau viện của chúng ta có ao cá đó sao? Chu tẩu nói trong đó toàn cá chép hai, ba cân, còn cá chép của chàng toàn là xương không, có gì ngon đâu?”
“Ăn cá chép có thể thúc sữa” Mộ Dung Phong nghiêm túc nói.
Lãnh Băng Cơ chỉ cảm thấy buồn cười: “Con còn chưa sinh ra thì