Lãnh Băng Cơ gật đầu, không hề có một chút khách sáo liền kéo tấm vải ra đi vào trong phòng sinh.
Một bước đi vào, lập tức cảm nhận được mùi vị gay mũi của máu, còn có cửa sổ thì đóng chặt, trong phòng thì oi bức, cho nên mùi vị này càng khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.
Lãnh Băng Cơ cố gắng chịu đựng sự khó chịu, đi đến trước giường của Duệ Vương Phi, nhìn thấy toàn thân nàng ta là mồ hôi đầm đìa, mái tóc đen đã ướt đẫm, bị mồ hôi đổ lên khiến cho những sợi tóc đều dính sát vào mặt.
Sắc mặt của nàng ta trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, chỉ còn chiếc mũi đang mấp máy thở, còn có tiếng rên rỉ yếu ớt, chứng minh là thai phụ vẫn đang còn hơi thở.
Lãnh Băng Cơ lập tức mở chiếc nhãn không gian ra, sau đó tiến hành kiểm tra cho nàng ta.
Tử cung co rút lại trở nên rất yếu, khung chậu quá nhỏ, cổ tử cung mở chưa đủ lớn, dây rốn quấn quanh cổ, quan trọng nhất là vị trí của bào thai bị sai lệch, chính là thai ngồi! Bờ mông của thai nhi hướng xuống dưới!”
Nhiều nhân tố bất lợi tổng hợp lại như vậy thì tỷ lệ có thể sinh được bằng cách tự nhiên của thai phụ là rất khó.
Kéo dài xuống phía dưới chính là nước ối đục ngầu, nếu như thai nhi vào sản đạo thì sẽ hít thở không thông và gặp rất nhiều nguy hiểm.
Nàng đi lên xem xét tình huống của thai phụ, Duệ Vương phi giật mình một cái rồi mở mắt ra, vừa nhìn thấy nàng thì lập tức hừ nhẹ một tiếng, uốn éo quay mặt đi.
“Ngươi tới đây làm cái gì?”
“Đỡ đẻ”
Duệ Vương phi cố hết sức nâng cánh tay của mình lên: “Ngươi không cần phải tới đây giả mù mưa sa làm người tốt.
Mau đi ra ngoài!”
Lãnh Băng Cơ cau mày nói: “Còn có sức lực để bắt bẻ tốt xấu đại phu thì xem ra một lúc nữa vẫn không chết được.
Ta cũng không quá phải đợi đến khi ngươi nuốt hết mấy khẩu khí này thì sau đó cứu hài tử của ngươi ra là tốt rồi.”
“Ta không cần ngươi phải quan tâm!” Duệ Vương Phi cắn chặt hàm răng nghiến răng nghiến lợi nói: “Một nữ nhân không tuân thủ nữ tắc, đồi phong bại tục, không biết liêm sỉ, ta khinh thường ngươi! Ở đây đã có bà đỡ rồi!”
Lãnh Băng Cơ cảm thấy vô cùng tức giận, chính mình còn đang đi hưởng tuần trăng mật lại phải trở về đây cứu người, không những không được cảm kích mà còn bị người ta ghét bỏ.
Trên thế giới này, tóm lại là nữ nhân có bao nhiêu cổ hủ lạc hậu, mặc dù có đanh đá như Duệ Vương phi dù sắp chết đến nơi mà cũng không để cho đại phu vào khám, còn sợ chính mình khi cứu được nàng ta sẽ khiến thanh danh của nàng ta bị ô uế.
Khó trách ở ngoài sân lại có nhiều người bỏ qua tính mạng của nàng ta, đúng là không trách được người khác mà, chỉ là chính nàng ta làm cho mình trở nên như vậy.
Nếu không phải do Lục Vu năn nỉ nàng mong nàng cứu chữa thì tội gì nàng lại phải ở đây chịu mắng?
Lãnh Băng Cơ lạnh lùng nhìn sang nàng ta nói: “Để cho bà đỡ cứu ngươi sao? Ngươi được cứu như thế nào đây? Mấy chén dầu thầu và thuốc dễ sinh ngươi cũng đều bịt mũi uống cả rồi, nhưng ngươi có biết sau đó mình sẽ bị rong huyết không? Máu trong toàn thân ngươi đều chảy hết đi, sau đó mạng của ngươi cũng không giữ được nữa.
Sau đó, các nàng sẽ đưa tay vào trong, hỗ trợ với xoa bóp, sau đó đặt lại hài tử, rồi mới bắt đầu đưa nó ra.
Hài tử là sinh non, xương sọ chưa phát triển tốt, khả năng được sinh ra mà bình yên vô sự thì không biết có thể nắm chắc được bao nhiêu phần.
Ngươi muốn mặt mũi, sĩ diện, kiêu ngạo, muốn dùng cả tính mạng của mình để giữ lại một cái thanh danh trinh tiết hiền lương, nhưng rồi ai có thể nhớ rõ đến ngươi? Đến lúc đó, Duệ Vương sẽ lấy một nương tử mới, ở trên giường của ngươi, ngủ với nam nhân của ngươi, đập vào mắt của ngươi chính là hai hài tử của ngươi bị người khác đánh, như vậy thì ngươi có thể nhắm mắt không?”
Lời này nói ra rất nặng nề, khiến cho Duệ Vương phi tức giận đến nỗi toàn thân đều phát run, một bên thì chịu đựng đau đớn từng cơn, một bên sử dụng toàn bộ sức lực của mình nói: “Đừng ở chỗ này mà châm chọc người khác, cút!”
“Vậy thì ngươi nằm đó mà chờ chết đi!”
Lãnh Băng Cơ hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, đi đến trước cửa thì liền kiên định hỏi lại một lần nữa: “Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi muốn chết hay là muốn sống?”
Vào khoảng khắc khi nàng quay người thì Duệ Vương phi liền thực sự cảm thấy hối hận: “Ta muốn sống nhưng mà đứa trẻ cũng phải sống!”
“Vậy thì nói nhảm ít thôi, ngươi nhiều lời thêm một chữ thì hài tử sẽ tăng thêm một chút nguy hiểm”
Duệ Vương phi lập tức yên lặng: “Ta cũng chỉ muốn hỏi câu này thôi, thực sự là ngươi có thể cứu cả ta và hài tử sao?”
“Nếu không thì ta ở chỗ này của ngươi chỉ để tán gẫu thôi sao?”
Đến con sâu còn sợ cái kén phải sống tạm bợ, huống chi Duệ Vương phi cũng sắp làm mẹ, Lãnh Băng Cơ lại nói thẳng ra mấy câu đâm sâu vào lòng của nàng ta như vậy, tình mẫu tử đã khiến cho dục vọng sống của nàng ta tăng lên, nàng ta cắn chặt hàm răng của mình nói: “Được!”
Cái gì cũng đừng nói nữa.
Cả hai người đều có tính tình nóng nảy, Lãnh Băng Cơ sai mấy người trong phòng sinh, bắt đầu chuẩn bị đồ trước khi tiến hành.
Tất cả những người bên ngoài sân đều cảm thấy sốt ruột, sai người vào trong hỏi, Lãnh Băng Cơ chỉ